Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 356 - Chương 356: Động Đao Với Hoàng Thất? Phiên Vương Nổi Giận, Nữ Đế Uy Nghiêm! (2)

Chương 356: Động Đao Với Hoàng Thất? Phiên Vương Nổi Giận, Nữ Đế Uy Nghiêm! (2)

“Thần, bái kiến bệ hạ!”

Hai người có hơi bối rối. Đại nội Long phù này là vật gì? Không chỉ là một biểu tượng mà nó còn là một món bảo vật, nếu bọn họ dám bất kính thì bệ hạ sẽ cảm ứng được.

Nếu không sao dám nói là thấy phù như thấy trẫm?

Thấy hai người như thế, Hứa Thanh Tiêu lập tức thu Đại nội long phù lại, sau đó cười ha hả hướng về phía hai người hành lễ.

Lúc này hai người mới miễn cưỡng đáp lại lễ này.

“Quốc công, Trương đại nhân, có chuyện gì không?”

Hứa Thanh Tiêu mời hai người ngồi xuống đồng thời còn có hơi biết mà có hỏi.

“Chuyện gì? Chính ngươi còn không rõ hay sao?”

Trương Tĩnh ngay lập tức mở miệng. Ông ta kéo Hứa Thanh Tiêu ngồi xuống, lúc muốn nói tiếp thì nhìn thoáng qua An quốc công, thấy ông khẽ gật đầu thì Trương Tĩnh cũng không e ngại nữa.

“Thủ Nhân à Thủ Nhân! Trước đó lão phu đã nói với ngươi, bảo ngươi khiêm tốn một chút, gần đây an phận một chút, vậy mà ngươi vừa quay đầu thì đã liền làm ra chuyện này. Lão phu thật sự là không biết nên nói gì với ngươi.”

“Trước đây ngươi quậy nháo đủ kiểu, lão phu không nói ngươi nhưng lần này, ngươi nhất định phải nghe lời lão phu, tuyệt đối không được động vào tiền thuế.”

Trương Tĩnh trực tiếp nói thẳng ý đồ đến đây của mình, ông ta cũng không nói lời thừa, không có gì cần phải che giấu cả.

Lại nói chuyện này, Hứa Thanh Tiêu có hơi cau mày.

“Trương Thượng thư, bây giờ quốc khố trống rỗng, nếu như không động đến thuế ngân thì Đại Ngụy khó mà chống đỡ được.”

Hứa Thanh Tiêu mở miệng, không thể không nói đám triều thần người này còn giảo hoạt hơn người kia, lúc này bệ hạ mới vừa tuyên chỉ vậy mà bọn họ đã hiểu ngay tâm tư của mình.

“Ta rõ rồi! Nhưng ngươi cũng nên biết cái gì có thể động cái gì không thể động. Chuyện như thuế ngân liên hệ quá lớn, nhất là chư vương chi tranh, chuyện này đã vượt ra ngoài tầm kiểm soát của triều đình, là thứ mà ngươi không thể đụng đến.”

Trương Tĩnh tận tình khuyên bảo.

Giang sơn Đại Ngụy loạn trong giặc ngoài, ưu phiền trong nước bây giờ không chỉ là bắc phạt chi tranh mà còn có vấn đề về kinh tế.

Mà vấn đề họa từ bên ngoài kia cũng không chỉ là nói man di biên cảnh, còn có rất nhiều chuyện khác, ví dụ như loạn phiên vương, nếu ngươi không giải quyết được thì đừng có quơ đao trên đầu bọn họ.

Trương Tĩnh nói không sai chút nào.

An Quốc công ngồi bên cạnh cũng khẽ gật đầu, chẳng qua nếu như Hứa Thanh Tiêu nói lời phản bác thì ông ta sẽ lập tức gia nhập vào trận doanh đại đội thuyết phục.

Sau đó, giọng Hứa Thanh Tiêu vang lên.

“Trương Thượng thư, ngài nghe được tin đồn này ở đâu thế, cái gì mà chư vương chi tranh? Tại sao lại liên quan đến chư vương?”

Hứa Thanh Tiêu cảm thấy có chút không hiểu thấu.

Hử?

Hai người lập tức sửng sờ.

“Ngươi không phải là đang muốn đi gây phiền phức cho hoàng thất nhất mạch hay sao?”

Trương Tĩnh nhịn không được hỏi.

“Trương đại nhân, chắc là ngài đã suy nghĩ quá nhiều rồi. Thuộc hạ làm sao có thể đi gây phiền phức cho nhất mạch hoàng thất được? Bọn họ tùy tiện xuất ra một người này đó cũng có thể nghiền chết được ta. An Quốc công, không phải ngài cũng có ý này đó chứ?”

Hứa Thanh Tiêu trợn tròn mắt nói lời bịa đặt.

Chẳng qua đây cũng không xem như là nói dối, bởi vì hắn vốn không có ý định khai đao trên đầu hoàng thất, tìm bọn họ tương đương với tìm chết.

Trong khoảng thời gian trước khi bệ hạ có thể nắm quyền toàn bộ Đại Ngụy thì Hứa Thanh Tiêu tuyệt đối sẽ không dám động đến đám người này, động đến bọn họ đồng nghĩa với mua sẵn quan tài.

“Vậy ngươi tính xử lí đám thuế này như thế nào?”

Lúc này, Trương Tĩnh và An quốc công đều ngẩn ra.

Không đi gây phiền toái cho hoàng thất nhất mạch thì đi tìm ai gây phiền toái?

“Dị tộc đó.”

Hứa Thanh Tiêu nói rất thẳng thắn.

“Dị tộc?”

Hai người lại có hơi ngẩn ra.

“Trương đại nhân, An Quốc công, các ngài nghe ta nói.”

“Đám dị tộc này vào Đại Ngụy ta ít nhất thì cũng được trăm năm rồi đúng không?”

Hứa Thanh Tiêu hỏi.

“Không chỉ như vậy.” Hai người lập tức trả lời. Dị tộc đến Đại Ngụy cũng không phải chỉ là chuyện một năm hai năm, nhất là vào mấy triều đại trước, Đại Ngụy siêu giàu siêu có tiền, các tiểu quốc này người này nối người kia chạy tới, ban đầu tới chính là triều cống.”

Mặc dù cống phẩm đều chỉ là một ít phế phẩm nhưng họ nhận lại được rất nhiều chỗ tốt. Có thể nói rằng năm đó Đại Ngụy đã nuôi sống không biết bao nhiêu dị tộc.

“Cũng không chỉ là trăm năm, vậy được, ta lại hỏi tiếp.”

“Trương đại nhân, An quốc công, đám người dị tộc này đến Đại Ngụy ta làm ăn, dù ta không nói bọn họ làm ăn thế nào thì tin chắc rằng hai vị cũng đã có nghe sơ qua rồi.”

“Bọn họ làm ăn ở đây, không nộp thuế là vì lúc trước mấy vị tiên đế nhân từ, căn nhắc đến chuyện bọn họ nghèo khó. Bây giờ đã qua mấy trăm năm, bọn họ chắc là cũng trở nên giàu có rồi ha?”

Hứa Thanh Tiêu hỏi.

“Ừ.”

Hai người khẽ gật đầu. Thủ đoạn đám người dị tộc đến làm ăn ở Đại Ngụy bọn họ đúng là đã từng nghe nói qua, trên cơ bản chính là mang hơi ép mua éo bán và ăn vạ những người có hứng thú. Cân nhắc đến khí phái của đại quốc cho nên thường thường khi gặp được những chuyện này thì đều là dĩ hòa vi quý.

Không cùng dị tộc so đo cái gì.

Nhất là Trương Tĩnh, Hình bộ mỗi ngày đều có rất nhiều những chuyện như thế này, bách tính trong kinh thành đã có kinh nghiệm nhưng mỗi ngày lại có không ít du khách đến kinh đô, đám người này thường phải chịu thiệt thòi, các nha môn đường phố kinh đô cũng vì thế mà bị làm cho đau đầu.

Nhưng vì không để tạo thành ảnh hưởng tồi tệ cho nên bọn họ cũng chỉ khuyên can một phen, sau đó sẽ đền ít bạc. Có thể đến được kinh thành thì cũng không thể nghèo được.

Vì vậy cho nên Hình bộ cũng dựng lên một ít quy củ, bảo du khách lui tới chú ý một chút.

Về phần trấn áp quản giáo, cái này thì không làm được rồi. Đám dị tộc này rất thông minh, chỉ cần một người xảy ra chuyện thì những người khác liền sẽ chen chúc mà tới, sau đó lại bắt đầu làm ầm ĩ. Một người hai người thì thôi đi, cả trăm người cùng quậy, chuyện mà truyền đi thì còn ra thể thống gì nữa.

Đại Ngụy cho dù nghèo như cũng không thể ném mặt mũi đi được. Trong lòng mọi người đều rõ bảy lần bắc phạt đều là thất bại nhưng về mặt mặt mũi thì vẫn phải nói bảy lần bắc phạt để giương uy nước nhà.

Lời này của Hứa Thanh Tiêu không thành vấn đề.

“Vậy, ý ngươi muốn nói là... lấy thuế của bọn họ?”

Trương Tĩnh dò hỏi.

“Không!” Hứa Thanh Tiêu lắc đầu, sau đó dưới ánh mắt tò mò của mọi người, hắn mở miệng nói:

“Không phải muốn thu thuế từ bọn họ mà là muốn bọn họ bù thuế.”

Hứa Thanh Tiêu nói ra suy nghĩ của mình.

“Bù thuế?”

Bình Luận (0)
Comment