Hai người lại hơi ngẩn ra. Bù thuế là đóng thế nào? Xem như bây giờ ngươi có muốn nhắm vào bọn họ đi chăng nữa thì tiến hành thu thuế bọn họ có thể lí giải được, nhưng bù thuế là ý gì đây?
“Vâng, bù thuế.”
“Bọn họ kiếm ngân lượng ở vương triều Đại Ngụy chúng ta, ép mua ép bán, lại còn có kiểu đụng một cái là ép mua, tạo nên ảnh hưởng cực lớn với hình tượng kinh đô, vốn là phải phạt. Nhưng ta suy nghĩ một hồi, Đại Ngụy chính là một đất nước lễ nghi, lại là thiên triều thượng quốc, phạt thì có chút không dễ nghe.”
“Vậy thì liền để cho bọn họ đóng bù thuế đi, bổ sung thuế ba năm, quá nhiều bọn họ cũng không thể chịu nổi.”
Hứa Thanh Tiêu nói vậy.
“Bù ba năm? Vậy bù mấy thành?”
Hai người tiếp tục hỏi.
“Không nhiều, bù vào ba thành, sau này sẽ thu thuế bốn thành, còn có các lại thuế quan đều phải lên.”
Hứa Thanh Tiêu nói ra mình ý nghĩ.
“Bù ba thành? Còn thu bốn thành? Còn thuế quan nữa?”
Lúc này An Quốc công cũng kêu lên. Mặc dù ông không hiểu Hộ bộ nhưng vẫn hiểu về thu thuế.
Bây giờ Đại Ngụy suy bại, thu thuế ba thành bách tính đã kêu khổ thấu trời rồi, vậy mà Hứa Thanh Tiêu còn định trực tiếp thu bốn thành? Đám người này sẽ đồng ý chứ?
Còn có thuế quan gì kia, mặc dù không biết là có ý gì nhưng vừa nghe thì liền biết đây cũng là một mớ chi phí.
Cây đao này của Hứa Thanh Tiêu cũng không khỏi quá độc ác rồi.
“Thủ Nhân, chuyện trưng thu này của ngươi có phải hay không là quá khoa trương rồi đi? Chỉ sợ sẽ gây nên ca thán.”
Trương Tĩnh nhịn không được mở miệng, nhưng ngữ khí vẫn tốt. Dù sao thì người bị nhằm vào cũng là dị tộc, không phải là nhằm vào hoàng thất nhất mạch, vậy thì liền không có việc gì.
Nếu như muốn thu ngân lượng của hoàng thất nhất mạch, đừng nói là bốn thành, một thành cũng có chuyện nữa.
Trưng thu của dị tộc đã là tốt lắm rồi.
Chỉ là, có hơi cao.
“Kêu ca?”
Hứa Thanh Tiêu cười lạnh một tiếng, sau đó mở miệng nói.
“Đám dị tộc này ở kinh đô làm càn như thế, làm ăn ép mua ép bán, vì sao bọn họ không ngại dân chúng bất bình kêu ca?”
“Hơn nữa dám làm càn ở hoàng đô như thế vậy thì ở các nơi khác mọi chuyện còn làm tới đâu nữa? Bên trong Hình bộ có không ít các vụ án như thế, thậm chí có không ít vụ liên quan đến án mạng.”
“Đại Ngụy vương triều, là lễ nghi chi bang, là thiên triều thượng quốc đúng là không sai, nhưng cũng cần phải phân biệt thời thế, phải xem tình hình. Mặt mũi đúng là quan trọng nhưng sự phát triển của quốc gia lại càng quan trọng hơn.”
“Ta không sợ dư luận kêu ca, ngược lại ta còn cảm thấy dân chúng bách tính sẽ ủng hộ.”
Hứa Thanh Tiêu tràn đầy chân thành nói.
An quốc công và Trương Tĩnh nghe xong không nhịn được khẽ gật đầu, cảm thấy đúng là có chút đạo lý.
“Nhưng trưng thu bốn thành thuế, đóng bổ sung ba thành vậy thì thật sự đúng là không thể nào, ăn kiểu này khó coi quá.”
An Quốc công nói như thế.
Trương Tĩnh cũng đồng ý với lời này. Ngươi muốn trưng thu, có thể, nhưng một hơi lại thu nhiều như vậy thì đúng là có hơi cao quá lẽ thường.
“Chuyện này ta tự có suy nghĩ.”
Hứa Thanh Tiêu lắc đầu, hắn đã dám làm chuyện này thì tất nhiên đã hoàn thành xong toàn bộ kế hoạch. Về phần là kế hoạch gì thì Hứa Thanh Tiêu không thể nói.
“Thủ Nhân, ngươi nói thật cho ta biết đi, ngươi thật sự sẽ không động thủ với nhất mạch hoàng thất đúng không?”
An quốc công hỏi.
“Sẽ không!”
Hứa Thanh Tiêu trực tiếp mở miệng nhưng trong lòng lại tăng thêm hai chữ ‘tạm thời’!
Động thủ với hoàng thất thì chắc chắn là chuyện sau này, ít nhất thì bây giờ không thể động đến.
“Tốt, đã như vậy thì ta sẽ ủng hộ ngươi. Ngươi yên tâm, có đám võ quan chúng ta ủng hộ ngươi. Đám dị tộc này đúng là không phải thứ tốt lành gì, làm mưa làm gió ở Đại Ngụy, bình thường ta không nhìn thấy nhưng cũng có nghe qua mấy chuyện như vậy. Nếu như thậất sự xảy ra chuyện thì đám lão phu sẽ ra tay giúp ngươi.”
Nhận được đáp án chính xác của Hứa Thanh Tiêu, An Quốc công nhẹ nhàng thở ra. Chỉ cần không động đến nhất mạch hoàng thất thì sẽ không xảy ra chuyện lớn.
Còn chuyện động đến dị tộc, vậy thì có liên quan cái rắm gì tới ta? Bản thân đã không phải là con dân Đại Ngụy, thu ngươi bốn thành thuế thì sao?
Không phục? Không phục thì cút đi!
Trương Tĩnh khẽ gật đầu nhưng không khí phách như An Quốc công.
“Thủ Nhân, bệ hạ để Binh bộ và Hình bộ giúp đỡ cho ngươi, có chuyện gì cứ nói thẳng cho ta là được, nhưng ta vẫn khuyên ngươi một câu, đừng quá hung ác, chỉ sợ sẽ rước lấy phiền toái.”
Trương Tĩnh là văn thần, không quyết đoán như võ quan là chuyện rất bình thường, nhưng những lời này nói ra cũng không có vấn đề gì. Làm việc không nên gấp gáp, nên nghĩ kĩ rồi lại làm.
“Đã rõ.”
Hứa Thanh Tiêu khẽ gật đầu, hai người cũng không nói gì thêm.
Chuẩn bị đứng dậy rời đi.
Chỉ là, sau một khắc, Hứa Thanh Tiêu giữ chặt hai người lại.
“An Quốc công, Trương Thượng thư, chuyện hôm nay tốt nhất là chỉ có ba người chúng ta biết, nếu như chuyện này truyền ra ngoài vậy thì ta cũng chỉ đành động đao với hoàng thất nhất mạch mà thôi.”
Hứa Thanh Tiêu không phải đang uy hiếp, hắn chỉ muốn nhắc nhở một câu.
Lỡ như bọn họ nói ra ngoài vậy thì sẽ có hơi phiền phức. Vấn đề tuy là không lớn nhưng tốt nhất là không nên nói.
“Yên tâm, thúc sẽ thật kín miệng.”
An Quốc công nhẹ gật đầu.
Trương Tĩnh cũng nói theo một câu.
“Im lặng như hến.”
Nói xong lời này, hai người đứng dậy đi.
Sau khi đưa mắt nhìn hai người rời đi, Hứa Thanh Tiêu nhấp vào một ngụm trà sau đó đi đến bên cạnh Dương Hổ đang luyện võ nói:
“Dương Hổ, viết một thông báo tuyển một người đầu bếp đến đây, đừng có mỗi ngày đều ăn đồ của khách điếm, vừa dầu mỡ vừa đắt.”
Hứa Thanh Tiêu thuận miệng nói, nói xong cũng về nghỉ ngơi.
Chuyện làm thế nào nhằm vào dị tộc thì Hứa Thanh Tiêu đã nghĩ ra biện pháp, nhưng còn cần một cơ hội. Không bao lâu nữa thì thời cơ của hắn sẽ tự động tìm đến cửa.
Bên ngoài học đường Thủ Nhân.
An Quốc công và Trương Tĩnh cùng nhau đi ra, sau khi đi được một đoạn, An Quốc công mở miệng:
“Ngươi cảm thấy Thanh Tiêu điệt nhi có lừa chúng ta hay không?”
An quốc công hỏi.
“Hẳn là sẽ không.”
“Loại chuyện này có liên hệ quá lớn, hắn có gạt chúng ta thì cũng chẳng để làm gì, hơn nữa ta tin tưởng bệ hạ cũng sẽ không để cho hắn hồ nháo như vậy.”
Trương Tĩnh trả lời. Ông cho rằng Hứa Thanh Tiêu chắc sẽ không gạt mình.
“Ừ, bình thường mà nói thì bệ hạ tuyệt đối sẽ không cho phép hắn hồ nháo, chỉ là tất cả đều không thể nào nói chính xác được, chúng ta vẫn phải làm công tác chuẩn bị sẵn sàng.”
An Quốc công nói như vậy.
“Được, nếu là như thế, vậy An Quốc công, hạ quan cáo lui.”
Trương Tĩnh gật đầu, trực tiếp rời đi.
An Quốc công không nghĩ gì nhiều, trực tiếp đi thẳng về nhà mình.
Lúc này, không ít liệt hầu quốc công đều đang đợi ông ta.