Vì thế, Dương Hổ đi mua thức ăn.
Đợi sau khi Dương Hổ rời đi, Lý Quảng Hiếu ngồi dưới mái hiên che nắng.
Mặc dù nắng có vẻ hơi to nhưng cũng may là có gió lạnh thổi qua, ông cũng hài lòng.
Rì rào!
Rì rào!
Chỉ là vào lúc Lý Quảng Hiếu đang ngồi hóng mát thì một trang giấy bị gió thổi bay ra từ cửa sổ.
Lý Quảng Hiếu thấy thế thì đứng dậy nhặt lên. Ông tương đối cần kiệm, loai giấy Tuyên này nếu như làm bẩn rồi thì không thể dùng được nữa.
Nhưng mà khi Lý Quảng Hiếu nhặt tờ giấy lên, từng hàng nội dung bên trong xuất hiện trong mắt ông.
‘Kế hoạch năm năm Đại Ngụy.’
Khuôn mặt Lý Quảng Hiếu tương đối bình tĩnh nhưng sau khi nhìn lướt qua hết tất cả, ông không khỏi cứng người đứng ngay tại chỗ.
Sản lượng lương thực một năm tăng gấp ba lần? Thuế thu đạt hai mươi triệu lượng?
Hai năm lương thực gấp năm lần, thuế thu đạt bốn mươi triệu lượng?
Hai năm lương thực gấp mười lần, thuế thu đạt tám mươi triệu lượng?
Hai năm lương thực gấp hai mươi lần, thuế thu đạt một trăm hai mươi triệu lượng?
Năm thứ năm phát triển toàn diện năng lực sản xuất từ tầng chót Đại Ngụy, chuẩn bị cho kế hoạch mười năm kết tiếp?
Giờ khắc này Lý Quảng Hiếu ngây ngẩn cả người.
Ông ta thân là thầy của Nữ đế, tất nhiên là biết tình huống của Đại Ngụy hiện nay ra sao.
Cũng biết Đại Ngụy đang gặp những phiền toái gì.
Một là chữ nghèo.
Hai là không có tiền.
Nhưng mà điều ông không nghĩ đến chính là Hứa Thanh Tiêu vậy mà lại viết ra loại vật này?
Ở trong mắt người thường, những cái này có vẻ như người si nói mộng, là chuyện hoang đường.
Nhưng Lý Quảng Hiếu là ai chứ?
Đã từng được vinh dự là Hắc y tể tướng, suy nghĩ của ông không giống người bình thường, hơn nữa ánh mắt lại còn lão luyện độc đoán.
Ông nhìn ra, mỗi một chữ trên tờ giấy tuyên này, đầu bút lông có lực, một mạch mà thành.
Chữ cũng như người.
Chữ như kì ý.
Trong nháy mắt Lý Quảng Hiếu đã đưa ra phán đoán, Hứa Thanh Tiêu viết mấy kế hoạch này trong trạng thái gì.
Tự tin!
Mười phần tự tin!
Cực kỳ tự tin!
Đây chính là nguyên nhân vì sao mà Lý Quảng Hiếu chấn kinh.
Vì sao Hứa Thanh Tiêu lại tự tin như vậy?
Những gì mà bên trên viết, đừng nói năm năm.
Xem như có để ông ta đến quản lý Hộ bộ Đại Ngụy, năm mươi năm ông cũng không làm được.
“Người này!”
“Sâu không lường được.”
Giờ này khắc này, đối với Hứa Thanh Tiêu, Lý Quảng Hiếu đã dâng lên một sư tò mò to lớn đối với Hứa Thanh Tiêu.
Ông ta muốn ở lại nơi này.
Xem xem đến cùng Hứa Thanh Tiêu là người như thế nào.
Sau một khắc, Lý Quảng Hiếu nuốt một ngụm nước bọt, từ cửa sổ trả tờ giấy Tuyên về chỗ cũ.
Nhưng trái tim ông vẫn không thể nào an tĩnh được như trước.
Giờ Thìn.
Hộ bộ.
Vào thời khắc Hứa Thanh Tiêu đến, toàn bộ Hộ bộ đều trở nên an tĩnh.
Đối với Hứa Thanh Tiêu, không hiểu tại sao mọi người đều cảm thấy sợ hãi.
Nếu như Hứa Thanh Tiêu nhìn ai nhiều một chút thì người đó sẽ lập tức cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng.
Không ai dám trêu chọc đến tôn thần này, giáo huấn của Hình bộ còn hiện ngay trước mắt, cho nên không có ai dám làm loạn.
Chẳng qua Hộ bộ cũng có thủ đoạn của Hộ bộ, bọn họ cũng không ngu như đám người Hình bộ, thẳng thừng gây khó dễ cho Hứa Thanh Tiêu mà ngược lại, bọn họ còn dốc hết toàn lực phối hợp. Chỉ là sự dốc hết toàn lực này có hơi quá lố mà thôi.
Ngươi cần hồ sơ, ta cho ngươi tất cả hồ sơ, để ngươi chậm rãi mà tra, không đủ thì vẫn còn.
Chỉ là Hứa Thanh Tiêu đột nhiên đến chơi làm cho trên dưới Hộ bộ đều trở nên có hơi khẩn trương, tưởng rằng Hứa Thanh Tiêu lại đến đây để gây phiền toái.
“Bái kiến Hứa đại nhân.”
“Xin chào Hứa đại nhân.”
Chẳng qua không dám ở đây là không dám nhìn thẳng người thôi, khi nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu đến, tất cả mọi người vẫn mở miệng cung kính một câu Hứa đại nhân.
Hứa Thanh Tiêu nở nụ cười đáp lễ từng người.
Ngay vào lúc này, có người đi đến.
“Hứa đại nhân. Cố Thượng thư mời ngài đến nội đường.”
Đối phương mở miệng, báo với Hứa Thanh Tiêu Cố đại nhân đã chờ ở nội đường từ lâu.
“Được.”
Lần này Hứa Thanh Tiêu tới đây cũng là vì muốn tìm Cố Thượng thư.
Hắn đi về phía nội đường, rất nhanh sau đó, hơn mười bóng người xuất hiện ở bên trong nội đường. Thấy tư thế này, không hiểu sao lại có cảm giác như là tam đường hội thẩm.
Cố Ngôn đứng giữa đám người. Khuôn mặt ông gầy gò, tóc đã hoa râm, nhìn như gần bảy mươi tuổi vậy. Ông mặc quan bào Thượng thư, đứng chấp tay ở cách đó không xa nhìn hắn.
“Hạ quan Hứa Thanh Tiêu bái kiến Cố Thượng thư, bái kiến hai vị Thị lang đại nhân, xin chào chư vị đồng liêu.”
Hứa Thanh Tiêu tỏ ra rất bình tĩnh, hắn đi tới nói như vậy.
“Ừ.” Cố Ngôn khẽ gật đầu, sau đó mở miệng: “Những hồ sơ ngươi lấy đi vài ngày trước đó, tính toán xong hết rồi sao?”
Cố Ngôn hỏi thẳng, lúc đầu ông định là hôm qua sẽ đi tìm Hứa Thanh Tiêu một chuyến nhưng cuối cùng vẫn giữ được bình tĩnh.
Rốt cuộc ông không biết Hứa Thanh Tiêu suy nghĩ thế nào, có phải là muốn động thủ với nhất mạch hoàng thất hay không, nhưng điều duy nhất mà Cố Ngôn có thể làm chính là kéo dài thời gian của Hứa Thanh Tiêu.
Đúng vậy, kéo dài thời gian, Hứa Thanh Tiêu muốn điều tra thuế ngân của Hộ bộ đúng không? Được thôi, đi xem tư liệu trước đi, chờ khi xem xong, hoạch toán xong thì lại đến tìm mình.
Đến lúc đó từ từ rồi nói.
Về phần Đại nội long phù trong tay Hứa Thanh Tiêu ông cũng không quan tâm lắm. Bệ hạ nói, Binh bộ và Hộ bộ đều phải nghe theo lệnh của Hứa Thanh Tiêu, Hộ bộ bọn họ đi theo giúp đỡ một chút là được.
Chuyện giúp đỡ này, Cố Ngôn cũng sẽ giúp cho thật tốt nhưng điều kiện tiên quyết là Hứa Thanh Tiêu phải làm xong việc trong tay trước, làm không được thì đừng nên nói gì.
“Đã hạch toán xong.”
Hứa thanh tiêu mở miệng, khẽ cười nói.
Lời này nói ra, sắc mặt mọi người đều hơi thay đổi. Cố Ngôn không có biểu cảm gì, ông chỉ nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu nói:
“Thanh Tiêu à, không phải là bản quan xem thường ngươi, chỉ là vừa mới mấy ngày trước ngươi trước trước sau sau đã lấy đi hơn tám ngàn phần hồ sơ, mỗi phần hồ sơ đều dài và chi tiết vô cùng, nếu như để cho toàn bộ Hộ bộ tính thì cũng phải tiêu hao hết một tháng thời gian.”
“Còn ngươi chưa tới hai mươi ngày đã hạch toán xong à?”
Cố Ngôn không kinh ngạc mà hỏi thẳng.
Hộ bộ cho người đưa hồ sơ cho Hứa Thanh Tiêu trước trước sau sau có đến hơn tám nghìn ba trăm quyển, ngươi chỉ nhìn thôi thì cũng phải mất đến một tháng mới đúng chứ nhỉ? Coi như Hứa Thanh Tiêu đọc như gió thì cũng phải cần nửa tháng chứ?
Bây giờ là hai mươi ngày, ngươi nói ngươi chẳng những là xem hết, hơn nữa còn hạch toán xong hết? Không phải là ngươi đang dọa người hay sao?