Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 363 - Chương 363: Hộ Bộ, Hình Bộ, Binh Bộ, Ba Bộ Thành Một! Chờ Cá Mắc Câu! (3)

Chương 363: Hộ Bộ, Hình Bộ, Binh Bộ, Ba Bộ Thành Một! Chờ Cá Mắc Câu! (3)

“Trưng thuế! Thu thuế! Bù thuế!”

Hứa Thanh Tiêu cũng không có ý định che giấu, đối phương là Hộ bộ Thượng thư, mà việc hắn cần phải là, chính là chuyện của Hộ bộ, vậy tất nhiên là không cần phải che giấu gì, cứ nói thật hết ra.

Lời vừa nói ra, mặt Cố Ngôn biến sắc, nhưng ông vẫn duy trì sự bình thản, nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu nói:

“Trưng thuế của ai?”

Cố Ngôn hỏi.

“Dị tộc phiên bang.”

Ngữ khí Hứa Thanh Tiêu chắc chắn nói.

“Dị tộc phiên bang?”

Điều này làm cho Cố Ngôn có hơi kinh ngạc, vốn ông còn cho rằng Hứa Thanh Tiêu sẽ nói là hoàng thất nhất mạch, lời đầy một bụng giờ ông lại không nói ra được.

“Cố đại nhân, đứng ở vị trí của ngài mà nói, thuế của bọn họ có cần bổ sung hay không?”

Bên trong ánh mắt Hứa Thanh Tiêu mang theo ý lạnh.

Cố Ngôn là Hộ bộ Thượng thư, nghe lời này của Hứa Thanh Tiêu, trong phút chốc, ông dường như đã hiểu được Hứa Thanh Tiêu đang có ý gì.

“Nên!”

Qua một lúc lâu, Cố Ngôn khẽ gật đầu. Dùng góc độ của Hộ bộ Thượng thư mà trả lời.

“Chỉ là, bù thuế là ý gì?”

Cố Ngôn hỏi. Ông có hơi không hiểu. Thu thuế và trưng thuế thì ông có thể hiểu được nhưng còn thuế bổ sung là cái gì?

“Cố Thượng thư, những tên dị tộc phiên bang này hàng năm đều kiếm tiền ở Đại Ngụy ta, số tiền kiếm được có thể nói là con số hàng ngàn. Trước kia Đại Ngụy ta hưng thịnh, cho phép bọn họ không nộp thuế, xem như cho đám người dị tộc này con đường sống.”

“Nhưng bây giờ Đại Ngụy dần dần đi xuống, sao có thể tiếp tục cho phép bọn họ hút máu Đại Ngụy được nữa?”

“Bù thuế chính là thu bù lại tất cả các thuế trong vòng ba năm nay của bọn họ, mỗi một phần đều phải thu về ba thành.”

Hứa Thanh Tiêu nói ra ý nghĩ của mình.

“Ba thành!”

“Thủ Nhân, bọn họ sẽ đồng ý sao?”

Cố Thượng thư kém chút nữa là hô lên. Ông là Hộ bộ Thượng thư, tất nhiên rất rõ những lời mà Hứa Thanh Tiêu nói khủng bố đến mức nào.

Một năm đóng ba thành, ba năm chính là chín thành.

Nói cách khác, trong ba năm nay bọn họ kiếm lời được một vạn lượng bạc thì năm nay sẽ phải đóng bù ba ngàn lượng, tương đương với bạc kiếm được trong một năm.

Chuyện này ai mà đồng ý chứ.

Đổi lại là ai cũng sẽ không đồng ý.

“Không đồng ý?”

“Không đồng ý thì cút khỏi Đại Ngụy, bây giờ Đại Ngụy đang xây dựng lại từ trong hoang tàn, không có đám người này thì cũng tốt thôi, chí ít thì bách tính Đại Ngụy có thể tự mình buôn bán, cũng coi như là tăng tỉ lệ việc làm lên.”

Hứa Thanh Tiêu tùy ý nói.

Cố Ngôn lại không rõ tỉ lệ việc làm này có ý gì, nhưng nghe thì cảm thấy có hơi mới lạ, chỉ là lòng ông tạm thời không đặt ở đây mà là nhìn về Hứa Thanh Tiêu nói:

“Những dị tộc phiên bang này, sau lưng bọn họ có không ít thế lực, nếu như đóng thuế bổ sung ba thành thì chắc chắn sẽ tạo nên phiền phức.”

Cố Ngôn mở miệng, vẫn còn có hơi e ngại.

“Cố Thượng thư!”

“Lúc này đã không phải là thời điểm mà Đại Ngụy còn cường thịnh nữa. Nếu như cái này cũng sợ vậy thì hạ quan to gan hỏi một câu.”

“Đại Ngụy có thể móc ra năm triệu lượng bạc để chi tiêu không?”

Ánh mắt Hứa Thanh Tiêu kiên định nhìn về phía Cố Ngôn, câu nói này làm cho Cố Ngôn ngậm miệng.

“Nhưng… Chuyện này!”

Thân là Thượng thư, Cố Ngôn phải cân nhắc chu toàn rất nhiều chuyện. Ông thật sự không có nhiều nhiệt huyết, dám nghĩ dám làm giống như Hứa Thanh Tiêu bây giờ, nhưng như vậy cũng không thể nói là không tốt.

“Cố Thượng thư, hạ quan chỉ nói một câu, sau khi nói xong ngài tự mình định đoạt đi.”

“Đắc tội với đám người dị tộc này, Đại Ngụy vẫn là Đại Ngụy! Nếu như Đại Ngụy không còn, vậy đám dị tộc này cũng sẽ không thương hại chúng ta.”

Hứa Thanh Tiêu gằn từng chữ, lời nói này có hơi đại nghịch bất đạo nhưng Cố Ngôn nghe mà không hiểu sao nó lại có vẻ đinh tai nhức óc.

Ông im lặng.

Hứa Thanh Tiêu cũng không hối ông mà chỉ ngồi trước mặt uống trà, hết chén này đến chén khác.

Ba khắc đồng hồ sau.

Cố Ngôn hít sâu một hơi, ông nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu, ánh mắt lộ ra vẻ kiên định.

“Ngươi muốn làm gì?”

Cố Ngôn hỏi.

“Cố Thượng thư, cách làm cụ thể thứ lỗi cho hạ quan không thể nói, nhưng có một điều chính là hạ quan làm việc tất nhiên đã suy nghĩ kỹ.”

Chuyện cụ thể nên làm thế nào thì nhất định không thể nói, nhưng Hứa Thanh Tiêu có thể đảm bảo hắn nhất định sẽ làm thật tốt, không để cho người ta nắm đằng chuôi.

Cố Ngôn lại im lặng một lần nữa. Ông nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu, bởi vì những lời này nói ra từ trong miệng Hứa Thanh Tiêu không hiểu sao lại khiến ông cảm thấy hơi kì kì.

Khắp thiên hạ không ai tin Hứa Thanh Tiêu là người làm việc có chừng mực.

Nhưng suy nghĩ kỹ lại một chút thì việc mà Hứa Thanh Tiêu làm đúng là rất đúng mực, giận dữ mắng chửi đại Nho đó là bởi vì Nghiêm Nho làm việc hơi bất công, đại náo Hình bộ cũng là vì Hình bộ đã làm sai trước, về phần Hoài Bình Quận vương, vậy thì lại càng đơn giản hơn.

Chính hắn muốn tìm chết, tạo ra các loại uy hiếp rồi gây phiền phức các kiểu cho Hứa Thanh Tiêu, giết là đúng.

Ngay sau đó, Cố Ngôn không còn chút gì do dự.

“Hứa Thanh Tiêu, đây là Thượng thư lệnh của bản quan, lão Trương Tĩnh kia dám giao vật này cho ngươi vậy thì Cố Ngôn ta cũng dám giao cho ngươi.”

“Nhưng Hứa Thanh Tiêu, ngươi nhất định phải nhớ kỹ! Nếu như ngươi thật sự vì Đại Ngụy chứ không phải để báo thù riêng thì cho dù có dốc hết toàn lực Cố mỗ cũng sẽ giúp đỡ ngươi, nhưng nếu như ngươi chỉ vì muốn báo thù riêng vậy thì đừng trách Cố mỗ trở mặt với ngươi!”

Cố Ngôn nói ai? Ngồi lên được vị trí Hộ bộ Thượng thư này không chỉ là dựa vào sự chu toàn thôi, chủ yếu còn phải quyết đoán nữa.

Hứa Thanh Tiêu không nhằm vào hoàng thất mà nhằm vào dị tộc, chuyện này có thể làm được. Mặc dù đằng sau cũng liên quan đến không ít thế lực nhưng vậy thì sao nào?

Không phải là tộc ta thì kệ thôi.

Hứa Thanh Tiêu nói không sai chút nào. Đại Ngụy mất thì sẽ mất thật, nhưng dị tộc không còn thì Đại Ngụy vẫn còn.

Mẹ nó chứ, đến lúc nào rồi, đến mình cũng sắp chết đói rồi, sao có thể lo cho người khác ăn no được? Cho dù hoàng đế có đồng ý thì Hộ bộ Thượng thư này cũng không đồng ý.

Cho nên sau khi suy đi nghĩ lại, ông đồng ý, chẳng những đồng ý mà còn giao Thượng thư lệnh cho Hứa Thanh Tiêu, coi như ủng hộ Hứa Thanh Tiêu hết mình.

“Đa tạ Thượng thư đại nhân!”

Hứa Thanh Tiêu nhận lấy Thượng thư lệnh, bây giờ có được Thượng thư lệnh của Hộ bộ, đồng nghĩa với Hình, Binh, Hộ ba bộ hợp làm một, nghe theo sự chỉ đạo của mình.

Đây là quyền lực cực kỳ to lớn, nhưng thứ mà Hứa Thanh Tiêu quan tâm không phải là quyền lực, mà là thực lực để điều tiết và khống chế đại cục.

Bình Luận (0)
Comment