Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 364 - Chương 364: Hộ Bộ, Hình Bộ, Binh Bộ, Ba Bộ Thành Một! Chờ Cá Mắc Câu! (4)

Chương 364: Hộ Bộ, Hình Bộ, Binh Bộ, Ba Bộ Thành Một! Chờ Cá Mắc Câu! (4)

Muốn thật sự cắt được một miếng thịt từ trên người dị tộc thì nhất định phải dựa vào trên dưới đồng lòng, một khi có một nơi không đồng ý vậy thì sẽ rất khó làm được.

Không thể không nói, Cố Thượng thư vẫn có chút năng lực. Có thể lên được vị trí này thì không thể nào thiếu sự quyết đoán.

“Được rồi, chuyện tiếp theo ta không hỏi nhiều nữa, ta chỉ nhìn kết quả. Làm xong thì sau này vị trí của ta sẽ do ngươi ngồi.”

“Làm không tốt thì sau này đừng nói nhiều.”

Cố Ngôn nói rất thẳng thắn. Ông đã cao tuổi, phương thức tính toán mới này của Hứa Thanh Tiêu làm cho ông rung động không thôi. Bây giờ Hứa Thanh Tiêu lại đang muốn ra sức vì quốc gia, không có lý nào ông không đồng ý với hắn, đương nhiên tiền đề cho tất cả chính là Hứa Thanh Tiêu nhất định phải làm cho thật tốt!

“Cố Thượng thư yên tâm, vậy hạ quan xin cáo lui trước.”

Hứa Thanh Tiêu đứng dậy, bây giờ đã làm xong việc ở Hộ bộ, hắn phải đi đến Hình bộ và Binh bộ một chuyến.

Phải nói chuyện này cho rõ ràng thì mới có thể tiến hành kết hoạch cho thật tốt.

“Thủ Nhân, cuối cùng ta muốn hỏi ngươi thêm một câu, mất bao lâu mới có thể thấy được hiệu quả?”

Cố Ngôn dò hỏi.

“Trong một tháng ta sẽ làm cho dị tộc ngoan ngoãn đưa tiền ra, chẳng qua còn phải làm phiền Cố Thượng thư nói Hộ bộ hành động, kiểm kê số ngân lượng mà đám người dị tộc này kiếm được trong ba năm nay, tính toán lại cho rõ, có thể dư chứ không thể thiếu.

Hứa Thanh Tiêu không nói một cách tuyệt đối, trong khoảng thời gian một tháng đồng thời bảo Cố Thượng thư đi hạch toán số ngân lượng mà bọn người kia kiếm được, tính sai cũng không sao nhưng nhất định phải nhiều thêm chứ không được tính thiếu.

Mà câu nói kia lại làm cho Cố Ngôn càng thêm tò mò. Trong thời gian một tháng bảo đám dị tộc đã quen ngàng tàng kia ngoan ngoãn đưa tiền?

Ông thật sự không thể tin được! Về phần chuyện mà Hứa Thanh Tiêu giao lại thì không có gì to tát, công việc mỗi ngày của Hộ bộ chính là như vậy.

Chỉ là ngay khi Hứa Thanh Tiêu vừa rời khỏi đại điện, giọng của hắn lại vang lên lần nữa.

“Đúng rồi, Cố Thượng thư, khi nào có thời gian có thể tiếp tục nghiên cứu thêm, không chỉ có thể cộng trừ mà còn có thể nhân chia nữa.”

“Nếu như chính xác đến từng văn tiền thì phải cộng thêm các số lẻ, ngài cứ từ từ nghiên cứu, hạ quan đi trước.”

Nói xong câu này, Hứa Thanh Tiêu liền rời đi.

Còn Cố Ngôn thì đứng sửng sờ ngay tại chỗ, ông đưa mắt nhìn về phía trang giấy trắng, trong óc vẫn liện lên lượng tin tức lớn kia.

Nhân chia? Số lẻ?

Cố Ngôn rất thông minh. Trong nhát mắt ông đã hiểu rõ những lời kia của Hứa Thanh Tiêu, nhưng muốn lý giải một cách thật sự thì cần phải hao tốn thêm một đoạn thời gian.

Đây rõ ràng là Hứa Thanh Tiêu đang muốn ông chăm chỉ nghiên cứu thuật toán ở Hộ bộ, báo thù chuyện trước đó đây mà.

Khá lắm.

Sao Cố Ngôn lại không biết ý của Hứa Thanh Tiêu. Hắn hoàn toàn có thể trực tiếp dạy cho ông nhưng lại chỉ tùy tiện nói sơ qua, để cho ông một mình nghiên cứu, khiến cho ông không có tâm tư đi làm những chuyện khác.

Quả nhiên là ghi thù mà.

Giờ khắc này, không hiểu sao Cố Ngôn lại cảm thấy Hoài Ninh Thân vương đắc tội với Hứa Thanh Tiêu, hình như là có chút... nguy hiểm đó nha.

Một khắc đồng hồ sau.

Hình bộ.

So với sự lạnh lẽo ở Hộ bộ thì khi Hứa Thanh Tiêu đi vào Hình bộ, trong phút chốc không biết có bao nhiêu âm thanh vang lên.

“Hứa đại nhân! Sao ngài lại tới đây?”

“Hứa đại nhân, ngọn gió nào thổi ngài tới đây?”

“Bọn ta bái kiến Hứa đại nhân.”

“Hứa đại nhân, xin chào.”

“Hứa đại nhân đã ăn chưa? Nếu chưa thì ta mang cho ngài một phần nha.”

Quan viên lui tới Hình bộ sau khi nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu thì lập tức chào hỏi vô cùng náo nhiệt.

Họ tán dương chuyện Hứa Thanh Tiêu giết Quận vương, lập uy cho Hình bộ, báo thù cho Trương Thượng thư. Có thể nói là từ trên xuống dưới Hình bộ căn bản không có nửa lời oán hận với Hứa Thanh Tiêu, từ trong ra ngoài đều rất tôn trọng hắn.

Cho dù là mấy vị viên ngoại lang chịu đánh mấy trượng kia, hiện tại cũng đang đi khắp nơi nói rằng mình đáng bị đánh. Mấy trượng của Hứa Thanh Tiêu đã đánh cho bọn họ thức tỉnh, chẳng những không cho rằng chuyện đó đáng hổ thẹn mà ngược lại còn cảm thấy vinh quan.

Có thể nói, Hứa Thanh Tiêu dùng mị lực của nhân cách để chinh phục toàn bộ người trong Hình bộ.

“Không có việc gì không có việc gì.”

“Chào các vị.”

“Ta thật nhớ các vị.”

Hứa Thanh Tiêu cười ha hả mở miệng, ai nói chuyện với hắn hắn cũng đều sẽ đáp lại một câu, hoặc là chào hỏi hoặc là cười một cái.

Sau khi mấy viên ngoại lang và lại ti lang trung nghe nói Hứa Thanh Tiêu đến thì nhanh chóng chạy tới, móc nối quan hệ với Hứa Thanh Tiêu.

Chu Nam cũng tới. Bây giờ hắn đã không còn là quyển lại nữa mà là quan viên tòng cửu phẩm, thăng chức rồi, bây giờ đang quản kho công văn, cũng coi như là nhân họa được phúc. Mà trên dưới Hình bộ thì cực kì tôn trọng đối với Chu Nam, ai cũng biết hắn là người của Hứa Thanh Tiêu.

Sau khi qua loa ứng phó một phen, Hứa Thanh Tiêu trực tiếp đi vào bên trong nội đường, như là về nhà mình vậy.

“Bái kiến Phùng thị lang, bái kiến Lý thị lang.”

Bên trong nội đường, Hứa Thanh Tiêu chắp tay hướng về phía hai vị thị lang.

Lý Viễn gật gật đầu, hắn cũng không nói gì. Dù sao thì khoản thời gian trước vừa bị đánh, trong phút chốc hắn cười không nổi.

Còn Phùng Thị lang thì lại khác, hắn cực kỳ nhiệt tình chào hỏi Hứa Thanh Tiêu.

“Trương Thượng thư đâu?”

Hứa Thanh Tiêu thấy Trương Thượng thư không có trong phòng, không nhịn được hỏi.

“Trương Thượng thư đi ra ngoài một chuyến, có chuyện gì cứ nói ra đi, ta sẽ nói lại cho Trương Thượng thư.”

Phùng Kiến Hoa cười nói.

“Đi rồi à?” Hứa Thanh Tiêu cũng không nghĩ gì, hắn trực tiếp đi vào trong phòng của Phùng Kiến Hoa nói:

“Phùng thị lang, hạ quan còn có chuyện quan trong cho nên không thể ở lại nơi này, có chuyện này, nói với ngài hay Trương Thượng thư cũng đều như nhau.”

Hứa Thanh Tiêu nhỏ giọng nói.

“Hử? Thủ Nhân, ngươi nói đi.”

Đối phương khẽ gật đầu.

Hứa Thanh Tiêu lấy Đại nội long phù ra, chuẩn bị mở miệng. Chỉ là trong phút chốc, Phùng Kiến Hoa quỳ xuống trên mặt đất, hô to Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.

Chuyện này làm Hứa Thanh Tiêu hơi lúng túng.

Nhưng mà đâu còn cách nào, hắn phải dùng Đại nội long phù để hạ lệnh, bằng không chỉ sợ mọi người không ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.

“Truyền lệnh xuống, trên dưới Hình bộ, trong một tháng tới, bất kì vụ án nào có liên quan đến thương buôn dị tộc, toàn bộ đều không nhận, cho dù là nhận thì cũng phải thiên vị dị tộc vô điều kiền, lý do giải thích với bên ngoài cũng rất đơn giản, duy trì quốc uy Đại Ngụy, hiểu chưa?”

Hứa Thanh Tiêu chân thành nói.

“Hả?”

Phùng Kiến Hoa hơi sửng sờ. Hắn không nghĩ tới Hứa Thanh Tiêu lấy Đại nội long phù ra chỉ để hạ một mệnh lệnh như vậy?

Bình Luận (0)
Comment