Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 366 - Chương 366: Hộ Bộ, Hình Bộ, Binh Bộ, Ba Bộ Thành Một! Chờ Cá Mắc Câu! (6)

Chương 366: Hộ Bộ, Hình Bộ, Binh Bộ, Ba Bộ Thành Một! Chờ Cá Mắc Câu! (6)

Đám người này cũng là vì thấy người phiên làm ăn không cần nộp thuế nên muốn kiếm lời từ đó. Hứa Thanh Tiêu có thể hoàn toàn chắc chắc có vài quận vương thân vương cũng tham dự trong đó.

Đều là quỷ hút máu Đại Ngụy.

Cho nên lần này hắn quét sạch sâu hút máu Đại Ngụy, cũng là đang thăm dò.

‘Hoài Ninh Thân vương à, ông tuyệt đối đừng có quan hệ gì với đám người dị tộc này nhé, nếu để ta tra ra được ông có chút liên can nào, không khiến ông nhổ ra ngụm máu lớn thì ta không mang họ Hứa.”

Hứa Thanh Tiêu tự nhủ trong lòng.

Hắn tạm thời không tra ra Hoài Ninh Thân vương có cấu kết gì với người phiên hay không, nhưng đám người phiên dị tộc có người chống lưng là điều hắn dám khẳng định.

Phía sau bọn họ là ai, Hứa Thanh Tiêu không quan tâm.

Điều mà Hứa Thanh Tiêu quan tâm chính là lần này có thể thu được bao nhiêu bạc.

Tỉ mỉ tính toán thì chắc cũng được năm triệu lượng bạc chứ nhỉ?

Một hơi kiếm cho Đại Ngụy năm triệu lượng bạc, vậy sau này không phải Cố Ngôn sẽ cung phụng mình như cha sao?

Về phần nữ đế, đoán chừng cũng nhìn mình như đang nhìn thỏi vàng ha.

Chắc qua đây chỉ là chuyện nhỏ, một khi kế hoạch của mình được tiến hành thì sẽ tới lúc Đại Ngụy bước vào thời kỳ phồn vinh.

Hứa Thanh Tiêu rất chờ mong nữ đế sẽ dùng ánh mắt như thế nào để nhìn hắn.

Tốt nhất là đừng nũng nịu, hắn không thích kiểu ỏn a ỏn ẻn, hắn vẫn thích loại lạnh lùng xinh đẹp kia hơn.

Haizz.

Trời không sinh Hứa Thanh Tiêu ta, Đại Ngụy vạn cổ như đêm dài.

Hứa Thanh Tiêu đi vào bên trong học đường Thủ Nhân.

Mùi thơm của thức ăn tỏa ra làm cho Hứa Thanh Tiêu có hơi kinh ngạc.

Hắn đi theo mùi hương bước vào phòng ăn.

Chỉ thấy ở đó có một lão giả mặc áo bào, bưng từng mâm thức ăn đang nóng hổi lên.

Mấy người Dương Hổ thì đứng ở một bên, không ngừng nuốt nước miếng, cho dù là sư huynh Trần Tinh Hà cũng không nhịn được mà đứng bên cạnh quan sát.

“Đây là?”

Hứa Thanh Tiêu có chút tò mò.

“Hứa đại nhân, ngài đã về.”

“Đây là đầu bếp ta vừa tuyển, tay nghề tốt lắm, chỉ ngửi thôi đã thấy ngon rồi.”

Dương Hổ mở miệng, không nhịn được tán dương tài nấu bếp của Lý Quảng Hiếu.

“Hử.”

Chuyện gì đang xảy ra, Hứa Thanh Tiêu đã rõ, mà Lý Quảng Hiếu người đang vội vàng làm đồ ăn cũng ngẩng đầu lên nhìn Hứa Thanh Tiêu một chút.

Ông không nhìn nhiều, chỉ liếc mắt một cái sau đó cười ha hả nói:

“Đại nhân, ngài nếm thử tay nghề nấu nướng của ta xem, ta không học ở đâu cả, chỉ là vào nam ra bắc tự mình nghĩ ra được, xem có hợp khẩu vị của ngài hay không?”

Lý Quảng hiếu cười ha hả nói, lộ ra dáng vẻ của một người thành thật.

“Khách khí rồi.”

Hứa Thanh Tiêu khẽ cười một tiếng sau đó ngồi xuống ghế, thưởng thức một phen.

Ừm!

Cái khác chưa nói đến, nhưng mùi vị này thì ngon thật đấy.

“Đến đây, cùng ăn đi.”

“Đúng rồi, lão nhân gia, ông tên gì? Cùng nhau ăn đi, đừng nên khách khí.”

Hứa Thanh Tiêu vừa nếm thử một miếng đã thấy cực kỳ ngon lành, đồng thời còn bảo Lý Quảng Hiếu ngồi xuống ăn cùng.

“Ồ, tên của ta không dễ nghe, người khác đều gọi ta là Lý Hắc Y, đại nhân ngài gọi sao cũng được.”

Lý Quảng Hiếu cười nói.

“Lý Hắc Y?” Đám người có hơi sửng sờ, cái tên này, hơi kỳ lạ.

“Được rồi, lão Hắc, vậy ta sẽ nói thẳng luôn, lương tháng hai lượng bạc, ta cũng không thể trả quá nhiều, chẳng qua ta sẽ bao ở, nếu như ông cảm thấy ổn thì làm, còn không được thì thôi.”

Hứa Thanh Tiêu rất tùy ý, trực tiếp gọi là lão Hắc.

“Được rồi, được rồi, hai lượng bạc cũng nhiều, đa tạ đại nhân.”

Lý Quảng Hiếu cười ha hả nói, giống như ông rất hài lòng với giá tiền này.

Còn Hứa Thanh Tiêu cũng không nhiều lời, gọi mọi người nhanh chóng ngồi xuống ăn.

Nhìn qua Hứa Thanh Tiêu, Lý Quảng Hiếu cũng không hỏi thêm điều gì, ông dự định ở lại nơi này một khoảng thời gian, dần dần hiểu rõ Hứa Thanh Tiêu cho nên cũng không cần thiết phải nói thêm gì.

Bữa cơm này, mọi người ăn rất hài lòng.

Hứa Thanh Tiêu ăn năm chén cơm, sau khi ăn uống no nê, tán dương tài nghệ của Lý Quảng Hiếu xong, hắn bắt đầu vào phòng làm việc.

Mọi người cũng nhao nhao khen Lý Quảng Hiếu nấu ane ngon sau đó việc ai nấy làm.

Cứ như thế.

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Liên tiếp mấy ngày.

Hứa Thanh Tiêu đều ở học đường Thủ Nhân, một tấc cũng không rời.

Mà Hình bộ thì mỗi ngày đều đưa đến một vài hồ sơ.

Mới đầu là bốn năm phần, về sau mỗi ngày lại tăng lên một chút, ngày thứ năm đã đưa đến mười lăm phần.

Ngày thứ bảy đưa tới hai mươi ba phần.

Ngày thứ chín đưa tới hơn bốn mươi phần.

Mãi cho đến ngày thứ mười lăm, khoảng chừng trên trăm phần được đưa tới.

Hứa Thanh Tiêu lẳng lặng đọc, mỗi phần đều đọc rất nghiêm túc.

Nội dung hồ sơ cũng rất đơn giản, chính là người của dị tộc giả vờ bị đụng rồi ép mua ép bán.

Hứa Thanh Tiêu xem xong cũng không nghĩ thêm bất kỳ điều gì, xem xong rồi thì để sang một bên.

Ngày thứ mười bảy, một trăm bảy mươi phần.

Ngày thứ mười tám, hai trăm hai mươi năm phần.

Ngày thứ mười chín, hai trăm bảy mươi phần.

Ngày thứ hai mươi, đã đột phá ba trăm phần.

Chuyện này có nghĩa là kinh đô Đại Ngụy trong một ngày đã xảy ra ba trăm chuyện dị tộc ép mua ép bán hoặc là giả vờ bị đụng.

Đây là những người báo án. Những người không báo án là bao nhiêu thì không ai biết được.

“Hứa đại nhân, Trương Thượng thư bảo ta nói với ngài một tiếng rằng bây giờ bách tính ở kinh đô Đại Ngụy oán giận cực sâu với Hình bộ, ông hỏi ngài rốt cuộc là phải đợi đến khi nào?”

Người của Hình bộ mở miệng, hỏi Hứa Thanh Tiêu.

Trong mấy ngày này, dường như Hình bộ chỉ nhìn rồi mặc kệ, Binh bộ còn giúp bọn người dị tộc kia dẫn đến chuyện đám người kia càng được một tấc lại muốn một thước, càng ngày càng phách lối. Trước đó là đụng một cái thì phải mua, bây giờ lại dám bảo nhìn rồi thì nhất định phải mua.

Báo cho quan phủ thì toàn bộ đều bảo bách tính bồi thường tiền, dẫn đến không ít lời oán giận.

“Nói với Trương Thượng thư, đợi thêm một chút.”

Hứa Thanh Tiêu vẫn nói câu này, người kia cũng hơi bất đắc dĩ nhưng cũng chỉ có thể rời đi.

Đối mặc với sự bất đắc dĩ của người kia, Hứa thanh tiêu cũng không có cách nào, hắn nhất định phải chờ, phải kiên nhẫn chờ!

Chờ con cá mắc câu!

Chờ một cơ hội!

Giống như này, mãi cho đến hôm sau!

Người của Hình bộ cực kì bối rối chạy đến.

“Không xong, không xong, xảy ra chuyện lớn, xảy ra chuyện lớn rồi.”

“Hứa đại nhân, dân chúng đã bao vây phủ quan ở phố Huỳnh Dương, xảy ra chuyện lớn rồi.”

Giọng nói vừa vang lên, Hứa Thanh Tiêu lập tức đứng dậy.

Con cá .... sắp cắn câu!

Bình Luận (0)
Comment