“Chuyện gì xảy ra vậy? Không nên gấp, từ từ nói.”
Nhìn thấy quan viên Hình bộ vội vàng chạy đến, Hứa Thanh Tiêu bảo đối phương từ từ nói, đừng nóng vội.
“Đại nhân, những ngày này người phiên dị tộc càng ngày càng phách lối, làm ăn thì ngày càng hung ác, mấy ngày trước đã có phần không áp chế được.”
“Bách tính đi dến các đại nha môn cáo trạng, mỗi ngày Hình bộ thu vào không biết bao nhiêu hồ sơ nhưng vẫn luôn thờ ơ, hôm nay có một đám người đọc sách đến kinh đô du ngoạn kết quả không ngờ lại bị đám người phiên này lừa bịp.”
“Cuối cùng đôi bên đánh nhau, những người đọc sách kia ai cũng ốm yếu, có hai người bị đánh rất thảm, bây giờ đã náo loạn lên đến nha môn Huỳnh Dương. Kết quả nha môn không thụ lí án này, sau khi dân chúng biết được, đã bao vây nha môn, có thể sẽ xông vào nha môn.”
“Huỳnh Dương lệnh bây giờ đang đau đầu, khẩn cấp cầu cứu Hình bộ. Trương Thượng thư bảo ta tới tìm ngài, bảo ngài ra mặt xử lý, ông nói ông sẽ không ra mặt.”
Đối phương có chút lo lắng nói.
“Đả thương người?”
“Trương Thượng thư để cho ta ra mặt?”
Hứa thanh tiêu nhấp một ngụm trà, thần sắc hơi có vẻ bình tĩnh.
“Đúng vậy, khoảng thời gian này không biết có bao nhiêu người mắng Trương Thượng thư, đừng nói tới ông ta nữa, bây giờ trên dưới Hình bộ ai đi ra ngoài cũng đều bị người ta nói, nói bọn ta không ra sao, chẳng qua cũng may chính là bách tính ở kinh đô bây giờ đối với ngài vẫn tràn ngập sự kính trọng.”
“Nếu như ngài đi qua thì bọn họ chắc chắn sẽ không quậy.”
Đối phương nói thế.
“Được, vậy ta đi một chuyến.”
Hứa Thanh Tiêu đứng dậy, theo người kia rời đi. Lúc đi vào học đường Thủ Nhân thì vừa lúc đụng phải Lý Hắc Y.
“Lão Hắc! Hôm nay không cần làm cơm cho ta, ta ăn ở bên ngoài.”
Hứa Thanh Tiêu chào hỏi một tiếng.
“Được, đại nhân đi thong thả.”
Lý Hắc Y cười cười. Ông đã ở học đường Thủ Nhân hơn hai mươi ngày, ngoại trừ nấu cơm thông thường ra thì không có việc gì sẽ trồng thêm ít hoa, cắt tỉa nhánh cây, cũng là thú vui tự tại.
Mà trong học đường Thủ Nhân, đám người đối với ông ta vẫ rất khách khí. Lý Hắc Y cũng ngày càng có cảm tình với Hứa Thanh Tiêu, chỉ là có rất nhiều chuyện tạm thời không thể hỏi, có vẻ hơi đường đột. Ông định đợi đến sau khi thật sự thân quen thì mới trò chuyện.
Lúc này.
Nha môn Huỳnh Dương.
Tất cả các nha dịch đều ra ngoài, quan sai của Hình bộ cũng đến. Bọn họ đều có cùng một mục đích, nếu như thật sự để bọn họ đánh nhau thì chắc chắn là chuyện lớn.
Dưới chân thiên tử, bách tính xông vào đại môn huyện nha, chuyện truyền đến bên tai bệ hạ thì tất cả mọi người đều sẽ bị hỏi tội.
Bên ngoài nha môn, có bảy tám trăm người, đều là lão bách tính, nam nữ già trẻ đều có. Giờ khắc này, ánh mắt của bọn họ giống nhau, đều lộ ra vẻ tức giận.
Mà bên trong nha môn bây giờ có trên trăm tên dị tộc phiên bang. Đối mặt với ánh mắt của bách tính Đại Ngụy, bọn họ cũng không hề e ngại chút nào mà ngược lại, bên trong ánh mắt của bọn họ toát lên đầy vẻ hung ác cùng một chút khinh thường.
Khoảng thời gian này, bọn họ cũng không biết là có chuyện gì xảy ra nhưng dù sao thì bắt đầu từ tháng trước, mặc kệ là bọn họ bắt nạt người thế nào thì đám quan sai cũng đều sẽ giúp bọn họ, mặc dù trước kia bọn họ cũng đã có giúp chút ít.
Nhưng mà trước kia đều chỉ là cảnh cáo, mọi người làm ăn vẫn tương đối giữ kẻ, bọn họ sẽ đi tìm khách du lịch đến làm mục tiêu, chính là đám đần độn tương đối dễ lừa kia.
Còn bây giờ thì không giống vậy, mặc kệ ngươi làm cái gì thì quan sai Hình bộ cũng vậy, quân binh tuần tra cũng vậy, chỉ cần phát hiện ra thì sẽ bảo đám người kia bồi thường tiền, có vẻ như đừng có gây thị phi ở đây.
Thậm chí đến mắng cũng không mắng bọn họ câu nào.
Ban đầu mọi người vẫn có hơi tò mò, cảm thấy chuyện này rất là kì quái, nhưng sau này có người truyền tin tức ra nói là Nữ đế sắp làm lễ mừng thọ, vạn quốc triều bái, đưa tặng lễ mừng.
Cho nên vì thể hiện quốc uy Đại Ngụy, không cho phép đám người dị tộc bọn họ xảy ra chuyện gì không vui.
Tin này truyền ra, trong nháy mắt, tất cả những người dị tộc phiên bang làm ăn ở kinh thành đều hưng phấn.
Loại chuyện này cũng không phải là không có. Nghe nói lúc trước khi Võ đế đại thắng bắc phạt cũng có ban thưởng cho đám người dị tộc phiên bang bọn họ.
Lại liên tưởng đến một chút, Nữ đế vừa mới đăng cơ, đây là năm đầu tiên, tất nhiên sẽ phải long trọng một chút. Cho nên cho dù biết bọn họ làm ăn không sạch sẽ cũng sẽ không dám làm loạn, chỉ có thể biến lớn thành nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.”
Sau khi hiểu rõ chuyện này đám người phiên kia ai nấy cũng mừng rỡ.
Trước đó còn lén lén lút lút, tiền nhiều quá không thể bẫy, nhìn hơi có bối cảnh xíu không thể bẫy, chỉ có thể gài bẫy một vài du khách từ bên ngoài, ngẫu nhiên coi như có bẫy được thì cũng không được bao nhiêu bạc.
Nhưng bây giờ thì không giống vậy. Quan phủ Đại Ngụy không muốn bọn họ quậy lên, bọn họ liền bắt lấy cơ hội này, ra sức vặt lông dê.
Ban đầu không dám bẫy thì bẫy giờ cũng bẫy luôn, ai cần biết ngươi có bối cảnh hay không, trừ phi thật sự là đại nhân vật nếu không thì sao lại không thể bẫy?
Mà bẫy được thì sẽ có không ít ngân lượng, trước đó đều bẫy năm lượng mười lượng, bây giờ mỗi lần bẫy là năm mươi lượng, một trăm lượng.
Thậm chí còn có hôm trước, một tên phú thương thuận tay sờ một miếng ngọc bộ, chào giá ba ngàn lượng, đối phương cũng có lai lịch, đôi bên thiếu chút nữa đánh nhau. Sau đó người của Hình bộ đến, không biết bọn họ nói cái gì.
Cuối cùng phú thương kia bồi thường ba ngàn lượng bạc.
Ba ngàn lượng a!!!
Thời điểm buôn bán tốt thì phải hơn nửa năm mời kiếm được. Như vậy ai mà không đỏ mắt chứ? Ai không ghen tị chứ?
Kết quả là cuộc lừa bịp trên quy mô lớn bắt đầu. Mười mấy ngày nay, đám người phiên này mỗi người đi ngủ buổi tốt đều cười muốn tỉnh ngủ, mỗi ngày đều tụ tập lại để nói chuyện hôm nay ngươi gạt nhiều hay gạt ít, hôm nay ta gạt được bao nhiêu.
Có thể nói là vô cùng hăng hái, người nào người nấy cũng đều cười đến giống như nhặt được bạc vậy.
Về phần bách tính Đại Ngụy có khó chịu hay không?
Liên quan chó gì tới bọn họ? Bọn họ không phải là con dân Đại Ngụy, nói một câu không dễ nghe là coi như Đại Ngụy có không còn nữa thì bọn họ cũng không quan tâm. Chỉ cần bản thân kiếm được bạc thì cái gì cũng dễ nói.
Chỉ là chuyện lần này quậy lên có hơi to.
Đả thương người, hơn nữa lại còn rất nghiêm trọng, bây giờ vẫn còn đang cứu chữa ở y quán, có thể sống được hay không cũng là một vấn đề.
“Đám người phiên các ngươi quả là đám con buôn, tội đáng chết vạn lần, dám đi khắp nơi lừa gạt hãm hại người.”
“Nha môn cũng mặc kệ không hỏi. Bách tính Đại Ngụy chúng ta bình thường nhường cho các ngươi là vì không muốn cãi cọ gì với các ngươi, các ngươi cho rằng bọn ta thật sự sợ các ngươi sao?”