“Hôm nay nếu như không cho bọn ta một công đạo thì bọn ta sẽ châm lửa đập nát nha môn Huỳnh Dương các ngươi.”
“Đúng vậy đó, sao lại có thể khi dễ người ta như vậy?”
“Người ta chỉ là một vài du khách bên ngoài, chỉ nhìn một cái thì đã bắt người ta mua, động một cái là năm trăm lượng bạc, ai bỏ ra nổi?”
Bên ngoài nha môn Huỳnh Dương.
Âm thanh dân chúng nhao nhao vang lên, trong lời nói tràn đầy vẻ phẫn nộ.
Đám người dị tộc phiên bang này đã ở Đại Ngụy mấy trăm năm qua, ỷ vào hoàng ân Đại Ngụy không biết đã kiếm được bao nhiêu bạc, vậy mà còn dùng đủ các loại thủ đoạn để gài bẫy bách tính Đại Ngụy.
Trước kia khi mọi người còn giàu có thì cũng thôi đi, bây giờ mỗi ngày dân chúng tsống không còn tốt như trước nữa, thế mà đám người này vẫn làm theo ý mình như cũ.
Du khách từ bên ngoài nếu như đụng phải thứ nào đó thì cố ép người ta phải mua, không mua thì mấy chục người xông đến hù dọa người ta, uy hiếp người ta, kết quả là để mọi người đánh giá xấu về kinh đô.
Vậy thì cũng bỏ đi, dù sao lừa cũng không nhiều.
Nhưng bây giờ lại càng lúc càng quá đáng, đến cả bách tính kinh đô cũng dám bẫy.
Trước đó thì đụng vào là phải mua, bây giờ lại biến thành nhìn một cái cũng phải mua, quả nhiên là càng ngày càng quá đáng.
Hôm nay dân chúng phẫn nộ bộc phát, chặn ở nha môn Huỳnh Dương. Nếu như không giải quyết chuyện này thì nói thế nào bọn họ cũng sẽ không đồng ý.
Dân chúng nổi giận mắng.
Mà đám người phiên cũng đang chửi ầm lên, chẳng qua bọn hắn dùng ngôn ngữ người phiên chứ không phải là ngôn ngữ Đại Ngụy, dịch ra thì ý rất đơn giản.
“Một đám người hạ đẳng!”
Đây chính là tư thái của người phiên. Bọn họ kiếm tiền từ bách tính Đại Ngụy nhưng căn bản xem thường bách tính Đại Ngụy.
Trước kia vẫn còn tương đối kính trọng, mãi cho đến khi bắc phạt thất bại, bọn họ bỗng nhiên rõ ràng thì ra Đại Ngụy cũng không phải là tồn tại không ai địch nổi. Chính bởi vì như thế cho nên bọn họ mới dám làm loạn.
Nếu không đổi lại là lúc thịnh thế thì đám người này chỉ cần nhìn thấy bách tính Đại Ngụy thì cũng giống như là nhìn thấy cha vậy.
“Hứa đại nhân đến.”
“Đừng ồn nữa, Hứa đại nhân đến rồi.”
“Hứa đại nhân đến, bách tính chúng ta được cứu rồi.”
“Hứa đại nhân ở đâu? Cuối cùng Hứa đại nhân cũng đến rồi. Đám người phiên các ngươi chuẩn bị chờ chết đi.”
Âm thanh ầm ĩ của bách tính vang lên.
Cách đó không xa, bóng dáng Hứa Thanh Tiêu xuất hiện, bên cạnh đó còn có Hình bộ thị lang Phùng Kiến Hoa.
“Phùng đại nhân, đợi chút nữa ngài nhất định phải làm theo lời ta nói.”
Hứa Thanh Tiêu nhỏ giọng thì thầm, cực kì chân thành nói.
“Yên tâm đi.”
Phùng Kiến Hoa gật đầu.
Rất nhanh sau đó Hứa Thanh Tiêu đã bước đến, đi tới trước cửa nha môn.
Dân chúng lập tức kích động hô lên.
“Hứa đại nhân, ngài cần phải giải oan cho bách tính chúng ta!”
“Hứa đại nhân, đám phiên thương người Hồ này làm xằng làm bậy ở Đại Ngụy ta, ngài nhất định phải chủ trì công đạo cho bọn ta.”
“Hứa đại nhân, bọn ta đều nghe ngài, ngài là quan tốt, không giống như những người này, quan thương cấu kết. Chúng ta tin tưởng ngài.”
“Ngài là người đọc sách, bọn ta đều tin ngài.”
Theo sự xuất hiện của Hứa Thanh Tiêu, dân chúng triệt để nhẹ nhàng thở ra. Bây giờ đối với Hình bộ, Binh bộ, bọn họ vốn đã không còn bất cứ hy vọng nào. Nhưng Hứa Thanh Tiêu thì khác, có thể nói, địa vị của Hứa Thanh Tiêu ở trong lòng bách tính cực cao.
Trước đó còn mang khí thế nâng giáo nâng gươm nhưng sau khi Hứa Thanh Tiêu đến thì bầu không khí trong nháy mắt yên tĩnh hơn không ít.
“Các vị bách tính, an tâm, chớ vội.”
Hứa Thanh Tiêu xuất hiện, hắn lập tức bảo dân chúng an tâm chớ vội, ngay sau đó, hắn nhìn về phía huyện nha Huỳnh Dương nói:
“Gọi Huỳnh Dương lệnh ra đây.”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng. Vừa nói xong, một nam tử trung niên lập tức đi ra, người mặc quan phục, cúi đầu hướng về phía Hứa Thanh Tiêu.
“Hạ quan bái kiến Hứa đại nhân.”
Hứa Thanh Tiêu là quan viên tòng thất phẩm, còn hắn cũng là quan viên tòng thất phẩm. Nhưng mà Hứa Thanh Tiêu là ai? Bây giờ hắn đang là hồng nhân số một trước mặt Nữ đế, là nhân vật hung ác đến nổi chém cả quận vương mà vẫn được bảo vệ.
Hắn không gọi một tiếng đại nhân thì gọi gì đây?
“Cuối cùng thì đã xảy ra chuyện gì?”
Hứa Thanh Tiêu lạnh mặt hỏi.
“Hồi Hứa đại nhân, những phiên thương người Hồ này cãi cọ với một vài người đọc sách đến kinh đô du ngoạn, chỉ vì đối phương nhìn đồ vật của bọn họ mà đám người phiên này liền bảo người ta bồi thường cho bọn họ năm trăm lượng bạc.”
“Đám người đọc sách kia không đồng ý, đôi bên đánh nhau, bây giờ có hai người trọng thương đang cứu chữa tại y quán, bảy người bị vết thương nhẹ.”
Huỳnh Dương lệnh mở miệng, đơn giản thuật lại chân tướng mọi chuyện.
“Đả thương người?”
Hứa Thanh Tiêu đưa mắt nhìn về phía đám phiên thương người Hồ, không hiểu sao khi đám người nọ lại thấy hơi e ngại khi đối mặt với ánh mắt của Hứa Thanh Tiêu.
Mặc dù bọn họ xem thường bách tính Đại Ngụy nhưng vẫn rất coi trọng Hứa Thanh Tiêu, dù sao thì vị này cũng là người đã từng giết vương.
“Đã vậy, sao còn không làm theo lệ? Bắt bọn họ bỏ vào trong đại lao, đả thương người đọc sách cũng không phải là chuyện nhỏ.”
Hứa Thanh Tiêu nói thế.
Câu này nói ra làm cho đám phiên thương người Hồ này kích động.
“Dựa vào cái gì?”
“Là bọn họ làm hư đồ đạc của bọn ta trước.”
“Ngọc thạch của bọn ta là đào ra từ bên trong Thần sơn đấy, giá trị liên thành, dựa vào cái gì mà bắt bọn ta?”
“Con người ngươi không tuân theo quy củ, ta muốn kiện ngươi.”
Từng tiếng từng tiếng vang lên, những phiên thương người Hồ này khi nghe được mình sắp bị bắt thì tất nhiên là gấp gáp, nói cũng to hơn.
Còn dân chúng thì hết sức hả giận, đồng thời còn tán dương Hứa Thanh Tiêu quả nhiên là vị quan tốt.
“Câm miệng!”
Hứa Thanh Tiêu quát lớn một tiếng, hắn nhìn đám phiên thương người Hồ này, vô cùng nghiêm khắc nói:
“Bắt hết tất cả bọn họ, tra rõ việc này, nếu như phát hiện bọn họ có chỗ nào lừa gạt thì xử theo pháp luật.”
Hứa Thanh Tiêu cực kì cứng rắn.
Câu này vừa dứt, còn chưa đợi bọn họ mở miệng thì Phùng Kiến Hoa đã nhanh chóng đi đến, nói nhỏ bên tai Hứa Thanh Tiêu:
“Không thể bắt đâu.”
“Ngày mừng thọ của bệ hạ sắp đến rồi, trong hai ba tháng này tuyệt đối không được chọc đến đám thương nhân dị tộc này, miễn cho lúc đó sứ thần của bọn họ đến Đại Ngụy, dựa vào như vậy mà hỏi tội bệ hạ, vậy thì không tốt.”
Phùng Kiến Hoa nhỏ giọng nói, nhưng cho dù hắn đã nhỏ giọng thì những phiên thương người Hồ này cũng có thể nghe được một ít nội dung.
Ngay tức khắc, vẻ mặt đám phiên thương người Hồ biến đổi, nhưng bọn họ cũng không mở miệng nói gì, chỉ âm thầm thở phào nhẹ nhõm.