Sau khi dân chúng nghe xong lời này thì hoàn toàn nổi giận rồi. Không cần bồi thường thì thôi đi, trái lại còn muốn bắt chẹt người ta năm trăm lượng. Phùng Kiến Hoa cũng đồng ý cho, theo lý thì chuyện này đến đây thì xong cũng được lắm rồi.
Kết quả không ngờ tới chính là đám người này thế mà lại còn đòi tiền?
Ta chửi ông nội ngươi chứ.
Một đám súc sinh không có mẹ.
Dân chúng trực tiếp chửi ầm lên, muốn khó nghe bao nhiêu thì khó nghe bấy nhiêu. Vốn bọn họ đã không còn giận nữa, muốn cho Hứa Thanh Tiêu mặt mũi.
Nhưng thật không ngờ đám người này quả nhiên là được một tất lại tiến lên một thước, tham lam vô độ.
“Các người không cảm thấy quá đáng sao?”
Hứa Thanh Tiêu đi về phía trước một bước, nhìn về phía đám phiên thương người Hồ này.
Sắc mặt đám người kia nhao nhao biến đổi. Trên thực tế thì bọn họ cũng không phải quá tham lam mà là chỉ muốn thăm dò giới hạn cuối cùng của Hứa Thanh Tiêu mà thôi.
“Quá đáng? Cái gì gọi là quá đáng? Bọn ta làm ăn cực cực khổ khổ, từ dị quốc chạy đến đây, không ngờ rằng lại bị các người khi dễ. Nếu như các người cảm thấy quá đáng vậy thì chờ khi sứ giả của bọn ta tới, bọn ta sẽ đi nói với hắn.”
“Đúng đúng đúng, sứ giả của bọn ta bây giờ đang chuẩn bị lễ vật cho Nữ đế bệ hạ các ngươi, nếu như bọn họ biết được tình hình của bọn ta thì nhất định sẽ giận dữ.”
“Còn nói cái gì mà Đại Ngụy là lễ nghi chi bang, ta thấy các người chính là khinh thường bọn ta yếu thế.”
Đám phiên thương người Hồ này cũng thông minh, công khai rồi âm thầm châm chọc đồng thời cũng đang uy hiếp bọn người Hứa Thanh Tiêu.
Nếu như ngươi không bồi thường vậy thì bọn ta sẽ đi cáo ngự trạng, chờ khi sứ giả của bọn ta tới, bọn ta sẽ đi cáo trạng, xem xem đến cùng là các ngươi chịu thiệt hay là bọn ta chịu thiệt.
Đúng là như vậy. Lời này nói ra làm cho sắc mặt của Phùng Kiến Hoa thay đổi. Dù cho có là Hứa Thanh Tiêu thì sắc mặt cũng thay đổi.
“Được! Mỗi người bồi thường mười lượng bạc, Hình bộ sẽ cấp cho các ngươi, chẳng qua các ngươi đều phải đăng kí.”
“Còn nữa, nếu như lần sau chuyện này lại xảy ra nữa thì đừng trách Hình bộ bọn ta không khách khí với các ngươi.”
Phùng Kiến Hoa đưa tay lên, trực tiếp đồng ý đền bù cho bọn họ mỗi người mười lượng bạc, cộng lại chính là hơn ngàn lượng bạc.
Đám phiên thương người Hồ này hoàn toàn hài lòng. Đánh người chẳng những không có chuyện gì mà còn có thể thu được bồi thường, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy!
Đại Ngụy? Là như vậy sao?
Ha ha ha !
Trong lòng đám phiên thương người Hồ kia vui sướng cực độ. Mười lượng bạc có thể đủ để cho bọn họ ăn ngon uống ngon một tháng trời.
Còn tưởng rằng hôm nay sẽ không may, không ngờ rằng mình nhân họa được phúc, nhất nhất nhất quan trọng nhất là bọn họ phát hiện cái người tên là Hứa Thanh Tiêu này hình như cũng chỉ có vậy mà thôi.
Phùng Kiến Hoa đưa đám phiên thương người Hồ này đi kí tên điểm chỉ, sẳn tiện còn đưa tiền đền bù.
Còn Hứa Thanh Tiêu thì quay đầu nhìn về phía bách tính. Trên mặt mỗi người đều viết lên hai chữ không phục. Bọn họ cực kì phẫn nộ, thậm chí có thể nói là vô cùng phẫn nộ.c
Con dân Đại Ngụy bị người ta bắt nạt, kết quả lại còn cần phải lấy lòng đám thương buôn dị tộc kia, chuyện này sao có thể không làm cho người ta tức giận được chứ?
Nếu như đây là ở dị quốc thì bọn họ có thể nhịn, nhưng đây là đâu chứ? Nơi này chính là kinh đô Đại Ngụy.
Sao lại có chuyện không có cốt khí như vậy được, quả thật là vô cùng khuất nhục.
“Ta biết trong lòng các vị tức giận nhưng Hứa mỗ cam đoan với các vị, Hữa mỗ sẽ trả lại công đạo cho mọi người.”
Hứa Thanh Tiêu cúi đầu về phía dân chúng, câu này của hắn rất rõ ràng, nói đến vô cùng chắc chắn, hy vọng có thể lắng lại lửa giận của dân chúng.
Còn dân chúng thì khi nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu như vậy, cuối cùng cũng chỉ có thể thở dài, không hề nói gì cũng chẳng hề làm gì, mọi người đường ai nấy đi.
Nhìn về phía dân chúng đã rời đi, sắc mặt Hứa Thanh Tiêu bình tĩnh.
Không bao lâu sau, đám người phiên từng người từng người đi ra khỏi nha môn, trong tay còn cầm tiền giấy, ai nấy cũng đều lộ ra vẻ hưng phấn. Lúc đi ngang qua Hứa Thanh Tiêu vẫn không quên hừ một tiếng, thứ nhất là trêu chọc Hứa Thanh Tiêu, thứ hai là biểu đạt tâm tình vui sướng của mình.
Đám phiên thương người Hồ hết người này đến người khác rời đi. Bọn họ kết thành một độ,i đang thương lượng nên đi chỗ nào để cùng nhau uống rượu chúc mừng.
Chờ sau khi tất cả mọi người rời đi, Huỳnh Dương lệnh mới không nhịn được mở miệng.
“Hứa đại nhân, làm như vậy, thật sự là đang trái với dân tâm đó.”
Huỳnh Dương lệnh sứ không nhịn được mở miệng. Hắn có phần ngơ ngác, mặc dù nói chuyện đám phiên thương người Hồ kia lừa gạt người ta cũng không ít. Nhưng không đến mức phải nhượng bộ như vậy chứ? Đả thương người theo lý thì phải bồi thường tiền thuốc men là chuyện bình thường, nhưng đã không cần bồi thường mà ngược lại mình còn phải bồi thường cho bọn họ, còn phải trả tiền bồi thường công việc trễ nãi? Đây không phải là làm cho người ta thêm uy phong, giảm uy thế bên mình sao?
“Ta tự có tính toán.”
Câu nói kia của Hứa Thanh Tiêu làm cho Huỳnh Dương lệnh sứ im bặt.
Mà lúc này, Phùng Kiến Hoa đi ra, cầm một chồng giấy trên tay.
“Phùng đại nhân, đi thôi.”
Hứa Thanh Tiêu hô lên một tiếng, Phùng Kiến Hoa nhẹ gật đầu rồi liền đi theo Hứa Thanh Tiêu.
Trên đường, Hứa Thanh Tiêu mở miệng.
“Phùng đại nhân, thứ này nhất định phải giữ gì cho thật kỹ, một trang cũng không thể mất. Mỗi người trên đó đều cần phải phái người đi theo canh chừng.”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng nói thế.
“Ừ, ta rõ rồi.”
Phùng Kiến Hoa khẽ gật đầu, sau đó nhịn không được tò mò hỏi.
“Thủ Nhân, lão phu thật sự là nghĩ mãi không rõ, ngươi nhượng bộ như vậy là có ý gì?”
Phùng Kiến Hoa biết thứ này quan trọng nhưng hắn không thể nào hiểu nổi, vì sao Hứa Thanh Tiêu lại nhượng bộ đến mức này.
Trên thực tế tất cả các lời nói và hành động vừa rồi đều là chuyện mà hắn và Hứa Thanh Tiêu đã thương lượng từ trước. Nếu không thân là một Hình bộ thị lang như hắn sao phải cần đám phiên thương người Hồ này nói nhiều lời?
Trực tiếp bắt đến Hình bộ, xem bọn chúng còn dám nói chuyện hay không.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu vậy mà lại thay đổi cách làm, giả vờ như rất tức giận sau đó bảo hắn giữ chặt mình, còn nói vài chuyện vốn sẽ chẳng xảy ra.
Cái gì mà sắp đến ngày mừng thọ của bệ hạ, sứ giả các quốc gia sắp tới, bên trên ra lệnh bảo mọi người khách khí với đám phiên thương này một chút chứ.
Đây vốn là chuyện không xảy ra, cho dù là có thì cũng không thể biến thành thế này. Sức giả các quốc gia có đến thì nhiều nhất cũng chỉ là chiêu đãi các sứ giả một chút, liên quan đếch gì tới đám phiên thương này đâu?