“Phùng đại nhân, có rất nhiều chuyện tạm thời ta không thể nói thẳng, nhưng ta có thể cam đoan rằng sau khi lần này qua đi, thói quen ép mua ép bán của đám phiên thương sẽ không còn nữa.”
Hứa Thanh Tiêu bình tĩnh nói.
Lời này nói ra làm cho Phùng Kiến Hoa kinh ngạc.
Đám phiên thương này ỷ mình là dị tộc nên làm mưa làm gió tại Đại Ngụy. Trước đó còn đỡ, ít nhất khi Đại Ngụy thịnh thế thì vẫn có thể trấn áp được bọn họ, nhưng sau khi bắc phạt thất bại thì bọn họ càng quá đáng hơn.
Hình bộ thương thư Trương Tĩnh đã từng đề nghị chuyện này, muốn trừng trị đám phiên thương, bệ hạ cũng đã đồng ý.
Nhưng cuối cùng thì sao? Phía sau những phiên thương này có rất nhiều thế lực, rắc rối và phức tạp, liên lụy đến lợi ích của rất nhiều người thậm chí có không ít bóng dáng của các thân vương. Cho nên cuối cùng vẫn là sấm to mưa nhỏ.
Cuối cùng không giải quyết được gì.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu tự tin như vậy làm cho hắn thật sự hiếu kì.
“Được rồi! Thủ Nhân, ngươi làm việc đáng tin cậy, vậy ta về trước đây. Nếu như có chuyện gì, cứ cho người đến Hình bộ tìm ta là được.”
Phùng Kiến Hoa cũng không hỏi nhiều, nếu như có thể giải quyết chuyện này thì đúng là một chuyện tốt với Đại Ngụy, là một chuyện vô cùng tốt.
“Được! Phùng thị lang đi thong thả, hôm nay đã làm phiền rồi.”
Hứa Thanh Tiêu cười cười, còn đối phương thì gật đầu sau đó đi về phía Hình bộ.
Hứa Thanh Tiêu cũng đi về học đường Thủ Nhân.
Sau khi trở về học đường Thủ Nhân, Hứa Thanh Tiêu đi thẳng đến trước mặt đám người Dương Hổ.
“Dương Hổ, Dương Báo, sáu người các ngươi mấy ngày nay ra bên ngoài nghe ngóng tin tức một chút, chủ yếu là tin tức về phiên thương. Quan sát bọn chúng cho kỹ, nếu gặp bất cứ chuyện gì các ngươi cũng không thể xúc động, chỉ cần hồi báo cho ta là được.”
“Còn nữa, truyền một ít tin tức ra ngoài, nói là ngày mừng thọ của bệ hạ sắp đến rồi, bên trên hạ lệnh là không được động đến đám phiên thương này.”
“Còn chuyện này nữa...”
Hứa Thanh Tiêu giảm thấp âm thanh phân phó mệnh lệnh, mà trong phòng bếp, Lý Quảng Hiếu lại nghe được hất tất cả những lời nói của Hứa Thanh Tiêu.
Ông khẽ nhíu mày nhưng rất nhanh thôi đã giãn mày ra, dường như hiểu rõ những gì Hứa Thanh Tiêu đang suy nghĩ.
“Đại tài.”
Trong lòng Lý Quảng Hiếu âm thầm nói một tiếng sau đó tiếp túc xào rau.
Còn sáu người Dương Hổ cũng gật đầu nói:
“Dạ, đại nhân!”
Mặc dù bọn họ không biết Hứa Thanh Tiêu đang suy nghĩ gì nhưng điều duy nhất họ biết là Hứa Thanh Tiêu sắp xếp như vậy tất có dụng ý riêng.
Cứ như vậy.
Rất nhanh sau đó, từng tin tức được truyền ra khắp toàn bộ kinh đô.
Phiên thương lừa người bắt chẹt, thậm chí còn đánh cả người đọc sách, bách tính bao vây nha môn Huỳnh Dương thậm chí sau đó còn kinh động đến Hứa Thanh Tiêu và Hình bộ thị lang Phùng Kiến Hoa tự mình đến đó.
Vốn cho rằng sẽ trừng trị đám phiên thương này một phen nhưng lại không ngờ tới chính Hứa Thanh Tiêu và Phùng Kiến Hoa lại lựa chọn nhượng bộ, dĩ hòa vi quý, bồi thường cho phiên thương năm trăm lượng bạc, tất cả những người tham dự vào còn được bồi thường mỗi người mười lượng bạc phí trễ nãi công việc.
Trong nháy mắt, chuyện này truyền ra khắp phố lớn ngõ nhỏ, tửu lâu quán trà, cơ hồ là tất cả các bách tính ở kinh đô đều đang thảo luận chuyện này.
Đám người cực kỳ hiếu kì, thật sự không rõ tại sao lại e ngại đám người phiên này.
Rất nhiều dân chúng tức giận mắng, một vài văn nhân lại làm ra thơ nhục mạ loại chuyện này. Con dân Đại Ngụy chịu nhục ngay tại kinh đô Đại Ngụy chẳng những không được bảo vệ mà ngược lại nha môn còn phải bồi thường ngân lượng.
Đây quả thực là vô cùng nhục nhã.
Dân ý tràn đầy phẫn nộ, có người lại còn mắng to rằng Hứa Thanh Tiêu sợ, cuối cùng cũng chịu khuất phục, vì tiền đồ mà đi lấy lòng đám phiên thương kia.
Nhưng rất nhanh sau đó đã có tin tức truyền ra, nói là sắp đến ngày mừng thọ của Nữ đế Đại Ngụy rồi, sứ thần các quốc gia đều sẽ đến kinh đô Đại Ngụy. Vì đề phòng có chuyện không hay xảy ra cho nên Hình bộ và Binh bộ đều không muốn chọc đến đám phiên thương này.
Tin tức này vừa ra thì dân chúng liền hiểu, bởi vì sức thuyết phục rất cao.
Sứ giả ngoại bang đến đây, nếu như phát hiện ra đám phiên thương này bị người bắt nạt thì tất nhiên sẽ bất mãn đối với Đại Ngụy, đến lúc đó sẽ nói gì đó trước mặt bệ hạ, người trong thiên hạ đều sẽ cười nhạo Đại Ngụy.
Lý do rõ ràng nhưng dân chúng không đồng ý.
“Mẹ nó, sau khi bắc phạt thì Đại Ngụy chúng ta giống như không có xương sống vậy, sứ giả ngoại bang đến thì đến, không lẽ chúng ta sợ bọn chúng sao?”
“Những sứ giả ngoại bang này đến Đại Ngụy là để tiến cống chứ đâu phải đến Đại Ngụy ta làm ông chủ, có đôi khi ta không rõ lắm, bọn họ là thần tử của Đại Ngụy ta, sao giờ chúng ta lại giống như là thần tử của bọn họ vậy?”
“Mặt mũi Đại Ngụy, mặt mũi Đại Ngụy, bây giờ trong mắt đám phiên thương kia bách tính Đại Ngụy chẳng khác gì heo chó, có câu nói gì ấy nhỉ? Nhất đẳng người phiên nhị đẳng dị tộc, tam đẳng văn nhân tứ đẳng quan, bách tính chúng ta chính là những người cửu đẳng, chúng ta thật là con mẹ nó xui vẻo.”
“Đúng vậy đúng vậy, qua ít ngày nữa lão tử sẽ đi. Hồi trước làm ăn ở kinh đô Đại Ngụy, ban đầu còn rất khá nhưng sau đó khi đám phiên thương này đến bên cạnh ta làm ăn, cố ý đem vài thứ đặt ở cửa ra vào, bách tính cũng không dám đi vào tiệm ta, sợ không cẩn thận đụng trúng sẽ phải bồi thường tiền.”
“Ngươi như vậy cũng tốt, đám phiên thương không có trứng kia, hai năm trước ta chỉ sờ sờ một khối ngọc thạch có một xíu, bọn chúng liền lừa ta bốn mươi lạng bạc. Hai ngày trước ta chỉ nhìn một cái, bọn chúng lại lừa ta hai mươi lượng, chỉ liếc một xíu thôi, vấn đề là quan phủ lại mặc kệ.”
Dân chúng nghị luận ầm ĩ, mọi người ngươi một câu ta một câu nhục mạ phiên thương đồng thời cũng lên án mạnh mẽ, coi thường triều đình.
Mà khác với sự phẫn nộ của dân chúng Đại Ngụy chính là đám phiên thương trong kinh đô, bọn họ đang vì chuyện này mà cười tươi như hoa.
“Ha ha ha! Tên Hứa Thanh Tiêu này, ta còn tưởng rằng hắn lợi hại thế nào? Nhìn thấy chúng ta cũng chỉ dám mạnh miệng hai câu. Còn cái tên Phùng Kiến Hoa kia, là Hình bộ thị lang Đại Ngụy, hắn càng yếu đuối vô năng, cung phụng chúng ta gần giống như cha hắn vậy.”
“Đúng vậy đó, ta còn tưởng rằng tên Hứa Thanh Tiêu thật sự là người lợi hại, thì ra chỉ là nói khoác, cái gì mà giết vương, chỉ là hù dọa người. Đoán chừng hắn cũng chỉ là một quân cờ, ta bảo bọn họ bồi thường bao nhiêu bạc thì bọn họ liền bồi thường bấy nhiêu bạc.”
“Chư vị, ta chính tai nghe thấy được, bọn họ nói còn tiếp tục đến hai ba tháng nữa. Trong hai ba tháng này chúng ta phải kiếm bạc thật tốt. Đến lúc kiếm được nhiều rồi thì chúng ta sẽ thu tay lại. Hai tháng này nói không chừng có thể kiếm được bạc bằng hai năm đấy.”