Đồng thời trong lúc mọi người tức giận mắng, bọn họ đột nhiên phản ứng lại. Họ phát hiện những người này hình như đều là những khuôn mặt xa lạ, lại cẩn thận đặt ra nghi vấn. Vẻ mặt người vừa nói những lời kia ngay lập tức biến sắc, hắn muốn chạy trốn nhưng lại bị dân chúng ngăn cản.
Chết sống gì cũng không cho bọn họ đi.
“Các vị, ta chỉ độc miệng một chút, ta là du khách, là du khách.”
“Đúng vậy, đúng vậy, bọn ta không biết mọi chuyện thế nào, bọn ta chỉ nói càn vài câu, không nên tức giận, đừng tức giận.”
Đám người này nhận ra phản ứng của người dân thì bị dọa đến phát run, lập tức cầu xin tha thứ, nói cho mọi người biết mình chỉ nói bừa mà thôi.
“Nói bừa mà thôi? Nói bừa ông nội ngươi. Hứa đại nhân là người mà ngươi có thể nói lung tung hả? Ta thấy trong lòng các ngươi chính là muốn làm loạn. Bắt hắn lại, đợi lát nữa giao cho Hứa đại nhân xử lý.”
“Đúng đúng đúng, bắt lấy hắn, Hứa đại nhân có đức độ, ra sức vì bách tính chúng ta, vậy mà các ngươi còn muốn bôi nhọ Hứa đại nhân? Lũ súc vật.”
“Bọn chúng tuyệt đối không phải du khách, nhất định là có rắp tâm bất lương. Bắt bọn chúng lại giao cho nha môn đi.”
Dân chúng nhao nhao giận dữ mắng mỏ. Bọn họ cũng không ngốc, lập tức phát hiện ra đám người này có vấn đề, trực tiếp bắt người lại, muốn đi báo quan.
“Mọi người nghe ta nói một câu, Hứa đại nhân là quan tốt, điểm này chúng ta đừng nên hoài nghi nữa. Nếu như hắn không phải là quan tốt thì toàn bộ Đại Ngụy này ai dám nói mình là quan tốt nữa?”
“Một người dám vì bách tính mà giận dữ mắng mỏ đại nho, một người dám vì bách tính mà đại náo Hình bộ, một người dám vì bách tính mà giết quận vương, hắn sẽ tham tiền sao? Không đâu! Hắn sẽ lấy lòng thương nhân sao? Không đâu! Đến cả hoàng đế hắn còn không lấy lòng thì sao lại phải đi lấy lòng đám thương nhân rắm thúi?”
“Có người tung tin đồn nhảm muốn hãm hại Hứa đại nhân của chúng ta, chúng ta nhất định không được mắc lừa. Nếu ai còn dám nói xấu Hứa đại nhân một câu thì thẳng tay chộp đến nha môn, để bọn chúng biết, đừng bao giờ làm cho Hứa đại nhân đau khổ thất vọng!”
“Nếu để cho Hứa đại nhân buồn lòng thì sau này ai sẽ làm điểm tựa cho dân chúng bình thường như bọn ta? Ai giúp thường dân bọn ta nói chuyện?”
Có người phẫn nộ gào thét, trong nháy mắt họ đã nhận ra có chỗ không đúng lắm, cả đám hô hào ủng hộ Hứa Thanh Tiêu.
Mà dân chúng cũng đồng thanh đáp lại.
“Hứa đại nhân, là quan tốt! Chúng ta ủng hộ hắn!”
“Đi đi đi, đi Hình bộ, đừng nói nữa.”
“Con mẹ nó, ai còn dám mắng Hứa đại nhân một câu thì thanh đao mổ heo này của ta sẽ trực tiếp chặt đầu chó của hắn xuống. Mẹ nó đúng là thứ không ra gì.”
Dân chúng ủng hộ, cơ hồ là vô tiền khoáng hậu.
Mà trong giờ phút này.
Bên trong kinh đô.
Tất cả phiên thương vào giờ khắc này quả thật là giống như nhìn thấy quỷ vậy. Bọn chúng chạy tán loạn bốn phía, nhóm Kinh binh kia thấy phiên thương thì bắt ngay, bất chấp tất cả, chộp thẳng đến Hình bộ.
Đám phiên thương này muốn chạy vào nhà bách tính, muốn chạy nạn nhưng cũng bị trực tiếp bắt đi. Không ít dân chúng nhìn thấy bọn chúng liền hô to gọi Kinh binh tới bắt.
Vô số phiên thương bị bắt, bọn chúng đều kêu khổ thấu trời, nhưng cũng có người còn rất phách lối.
“Các ngươi biết ta là ai không? Các ngươi biết ta đằng sau là ai không? Các ngươi dám bắt ta? Các ngươi chết chắc!”
“Sứ giả của nước ta sắp đến đây rồi, các ngươi ai dám bắt ta? Có tin ta nói với sứ giả, bảo hắn đi đến trước mặt bệ hạ vạch tội cả đám Binh bộ các ngươi hay không?”
“Các ngươi là một đám chó, vậy mà dám bắt chúng ta? Có phải các ngươi muốn chết hay không?”
Đám phiên thương ngu người. Hôm qua bọn chúng còn có thể không e ngại gì mà buôn bán ở kinh đô, hoành hành bá đạo các loại, ngang ngược càn rỡ.
Nhưng hôm nay đột nhiên lại biến thành chuột chạy qua đường, người người đều muốn đánh, chuyện này ai mà chịu nổi?
Những tên nhát gan sợ hãi vẫn đứng ở nơi đó nói mình không sai, mình chỉ đi ngang qua mà thôi.
Những tên gan lớn thì vẫn hung hãn như cũ, ngang ngược càn rỡ, còn tưởng rằng mình là Thiên vương lão tử.
“Câm miệng cho lão tử.”
Kinh binh đạp một cước, chỉ vào một tên phiên thương đang gào thét ầm ĩ giận dữ mắng:
“Con mẹ ngươi nếu còn dám nói thêm một câu, có tin ta một đao chém chết ngươi hay không? Thân như con chó vậy mà các ngươi lại thật sự coi nơi này là nhà mình hay sao?”
“Nơi này là Đại Ngụy! Người nên cút chính là các ngươi!”
Nhóm Kinh binh cũng nổi giận. Trong khoảng thời gian này khi bọn họ ra đường tuần tra đã tận mắt chứng kiến không ít bách tính bị đám phiên thương này khi dễ.
Bọn họ giận chứ!
Bọn họ tức chứ!
Nhưng còn cách nào đâu? Bên trên đã ra lệnh không cho bọn họ bắt người thậm chí là còn phải thiên vị cho bọn chúng.
Một bụng lửa giận dẫn đến khoản thời gian này, trên mặt bọn họ còn mọc thêm không ít thứ.
Thật không ngờ niềm hạnh phúc này đến quá đột ngột. Bên trên đột nhiên hạ lệnh bảo bọn họ bắt người.
Lần này nhóm Kinh binh hưng phấn, mỗi người đều lao nhanh ra, nhiệt huyết hơn lên chiến trường.
Nhìn thấy người phiên là bắt. Ai dám kêu gào thì cứ quất hai bạt tay. Không phục? Không phục thì lại thêm hai bạt tay.
Vẫn không phục? Vẫn không phục thì đánh chết ngươi.
“Tốt! Nói hay lắm! Nơi này là Đại Ngụy, nên cút chính là đám người các ngươi!”
“Hay lắm, đánh chết bọn chúng.”
“Quân binh Đại Ngụy chúng ta vẫn mang huyết tính đấy.”
Dân chúng hai bên hô hay lắm, thậm chí còn vỗ tay, reo hò cho đám Kinh binh.
Mà đám Kinh binh này trong nháy mặt lại càng thêm hưng phấn, có một loại cảm giác vinh quang ùa tới. Tại sao bọn họ lại tham gia quân ngũ? Vì bảo vệ quốc gia đó, chứ không lẽ chỉ vì kiếm quân lương ăn hay sao.
Bảo vệ quốc gia là thế nào? Là bảo vệ con dân của mình, đồng thời lại càng muốn được dân chúng tán thưởng.
Bây giờ được dân chúng tán thưởng như thế, sao bọn họ có thể không kích động được? Sao có thể không hưng phấn cho được?
“Các vị bách tính, Hứa đại nhân nói đám gian thương này ngài ấy nhất định sẽ nghiêm trị, các người ở đây chờ tin tốt đi. Còn nữa, Hứa đại nhân có nói nếu như ai bị gian thương lừa gạt thì mau về nhà lấy biên lai đi.”
“Chúng ta đều làm theo lệnh, người chịu áp lực thật sự chính là Hứa đại nhân. Sau lưng đám gian thương này là các thế lực lớn, có thể trừ tận gốc h không chúng ta chưa biết được, cũng không phải là điều mà Hứa đại nhân có thể quyết định, nhưng mà các người có thể lên tiếng.”
“Các vị bách tính, ta cũng được cha mẹ nuôi lớn, là con dân Đại Ngụy. Nhưng hôm nay ta nhất định phải nói một câu xuất phát từ tận đáy lòng. Đám dị tộc phiên bang này làm mưa làm gió ở Đại Ngụy chúng ta, hôm nay Hứa đại nhân ra mặt cho chúng ta! Giải oan cho chúng ta!”
“Các ngươi nhất định phải ủng hộ cho Hứa đại nhân. Nếu không trong lòng Hứa đại nhân sẽ rất lạnh lẽo.”