Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 380 - Chương 380: Biết Sai Mà Sửa Thì Không Gì Tốt Hơn. Kiếp Sau Phải Nhớ Chú Ý Một Chút (4)

Chương 380: Biết Sai Mà Sửa Thì Không Gì Tốt Hơn. Kiếp Sau Phải Nhớ Chú ý Một Chút (4)

Sắc mặt Hứa Thanh Tiêu ôn hòa nói.

“Bẩm đại nhân, dân phụ không mua bất kì vật gì của cửa hàng Vĩnh Hưng cả.”

Lý thị hồi đáp.

“Không mua đồ gì? Vậy vì sao hắn lại thu hai mươi lăm lượng bạc của ngươi?”

Hứa Thanh Tiêu tiếp tục hỏi.

“Đại nhân, hôm đó dân phụ chỉ đi ngang qua cửa hàng Vĩnh Hưng, trùng hợp nhìn thấy một cái vòng ngọc xanh biếc. Dân phụ nhất thời yêu thích nên nhìn chăm chú thêm một hòi. Không ngờ chưởng quỹ cửa hàng Vĩnh Hưng lại đưa vòng tay cho dân phụ, nói vòng tay này khi sờ vào thì cảm xúc tốt vô cùng, có thể mang thử cũng được.”

“Dân phụ tuy biết vật này đắt đỏ, nhưng vẫn là không nhịn được mang thủ một phen, chỉ là vòng tay hơi nhỏ, dân phụ mang không vừa cho nên sau khi thử rồi thì cũng thôi.”

“Khi đang muốn rời đi thì không ngờ chưởng quỹ của cửa hàng Vĩnh Hưng lại yêu cầu dân phụ mua vòng tay này, giá cả là ba ngàn lượng.”

“Đại nhân, dân phụ gia cảnh bình thường, trượng phu tuy có nghề nghiệp nhưng lương tháng chẳng qua cũng chỉ có tám lượng bạc, coi như có không ăn không uống mười năm cũng không kiếm được ba ngàn lượng bạc.”

“Vì vật dân phụ đã tranh luận với chưởng quỹ, ai biết được chưởng quỹ lại mắng mỏ dân phụ thậm chí còn động tay động chân. Giữa ban ngày ban mặt dân phụ thật sự là không chịu nổi nhục nhã vì vậy đã đau khổ cầu xin hắn, đồng ý đưa năm lượng bạc để chấm dứt việc này.”

“Nhưng chưởng quỹ của cửa hàng Vĩnh Hưng vẫn không buôn tha, hắn đòi ít nhất phải năm mươi lượng bạc xem như bồi thường, cho rằng dân phụ đã giày xéo vòng tay ngọc khí.”

“Sau đó quan sai đến nhưng chưởng quỹ cửa hàng Vĩnh Hưng vẫn nhục mạ dân phụ, cuối cùng, dưới sự giảng hòa của quan sai đại ca, ta phải bỏ ra hai mươi lăm lượng bạc.”

“Đại nhân! Tiền tài ngân lượng dân phụ cũng không quan tâm nhưng bất luận thế nào thì dân phụ cũng là nữ nhân, giữa ban ngày ban mặt bị bọn chúng nhục nhã thậm chí là muốn lột y phục của dân phụ, sỉ nhục như thế, nếu như không phải tướng công đau khổ khuyên bảo dân phụ, chỉ sợ dân phụ đã nhảy sông tự sát từ lâu! Chuyện mất hết mặt mũi này, dân phụ, thật sự là không sống nổi nữa. Mong đại nhân làm chủ cho dân phụ!”

Lý thị mở miệng, ban đầu chỉ là kể rõ nhưng càng về phía sau thì cảm xúc của bà lại càng trở nên kích động, cuối cùng thì gào khóc luôn.

Đối với một nữ tử mà nói thì thanh danh cực kì quan trọng. Bà đã là phụ nữ có chồng, bị chúng nhục nhã thậm chí còn bị xé quần áo, đây là loại sỉ nhục cỡ nào chứ?

Nếu không phải có chồng yêu thương, đổi lại là những người thường thì đều sẽ sống trong sự sỉ nhục, nếu lâu ngày không vượt qua được có khi bà sẽ nhảy sông tự vẫn.

“Chớ kích động.”

“Hôm nay bản quan sẽ vì dân làm chủ.”

“Chưởng quỹ cửa hàng Vĩnh Hưng, bản quan hỏi ngươi, chuyện này có thật hay không?”

Hứa Thanh Tiêu đầu tiên là an ủi sau đó lại vô cùng lạnh lùng nhìn về phía chưởng quỹ cửa hàng Vĩnh Hưng mà hỏi.

“Đại nhân, tiện nhân kia hoàn toàn là đang tung tin đồn nhảm sinh sự, ta đâu dám làm thế. Cửa hàng Vĩnh Hưng không bao giờ làm như vậy, ả đang nói láo. Đại nhân, ngài đừng bị mắc lừa. Ngày thường tiện nhân kia đi qua cửa hàng của ta, vẫn luôn thích ngọc khí nhà ta.”

“Hơn nữa mỗi lần đến ả đều trả giá. Nhưng ngọc khí nhà ta đều tinh mỹ đến cực điểm, vốn không thể nào bán giá thấp được, cho nên ả ghi hận trong lòng, hôm nay đang thừa cơ trả thù.”

“Tiện nhân! Ngươi thật sự là tiện nhân!”

Chưởng quỹ cửa hàng Vĩnh Hưng giải thích đủ kiểu, hắn ta vốn không thừa nhận chuyện này thậm chí mở miệng là chửi tục, câu nào cũng mắng tiện nhân, hạ nhục đối phương.

Dân chúng vây xem ai nấy cũng nắm chặt nắm đấm. Một tên phiên thương nhục mạ phụ nữ Đại Ngụy là tiện nhân. Vũ nhục như vậy, sao bọn họ nhịn được.

Bốp!

Mộc kinh đường vỗ xuống một cái.

Ánh mắt Hứa Thanh Tiêu lạnh lùng nhìn qua.

“Ở trước mặt bản quan mà ngươi còn dám nói láo!”

“Hơn nữa lại càng tỏ vẻ kiêu ngạo. Người này bất luận như thế nào thì cũng đều là con dân Đại Ngụy ta, người mở miệng ra là tiện nhân, nhục mạ bà ấy cũng là nhục mạ con dân Đại Ngụy ta.”

“Người đâu, vả miệng năm mươi cái.”

Hứa Thanh Tiêu mở miệng ra lệnh một tiếng, quan sai Hình bộ trực tiếp tiến lên giữ chặt người lại.

“Đại nhân đại nhân, ta không có ý đó, ta không có ý đó, a a a a!”

Phiên thương còn muốn mở miệng nhưng đã bị quan sai Hình bộ bắt lấy, dùng thẻ gỗ quất vào miệng, mỗi cái đều vang lên tiếng to, khí lực rất lớn.

Quan sai đã sớm ngứa mắt đám người này, tất nhiên là ra tay nghiêm khắc.

“Hứa đại nhân.”

“Mọi chuyện còn chưa điều tra rõ ràng, ngươi có hơi quá đáng rồi nhỉ?”

Lúc này, Trấn Tây vương mở miệng muốn ra mặt cho tên phiên thương.

“Câm miệng!”

Hứa Thanh Tiêu lạnh lùng nhìn qua, ánh mắt rơi vào trên người Trấn Tây vương. Trong tíc tắc hai chữ thốt ra mang theo sát khí đằng đằng.

Ánh mắt Trấn Tây vương lạnh lùng, còn ánh mắt của đám thị vệ chung quanh hắn thì cực kì hung ác, tràn đầy sát khí.

Hứa Thanh Tiêu thế mà lại dám bảo Trấn Tây vương ngậm miệng?

Đây quả nhiên là đại nghịch bất đạo.

“Trấn Tây vương! Hứa mỗ xưng ngài một câu vương gia là tôn trọng ngài một lòng vì nước. Người này dám nhục mạ nữ tử Đại Ngụy ta là tiện nhân mà ngài vẫn còn giúp hắn mở miệng.”

“Bản quan muốn hỏi vương gia một câu! Ngài đến cùng có phải là vương gia Đại Ngụy ta hay không?”

Hứa Thanh Tiêu mở miệng chất vấn một phen dẫn theo sự đồng thuận của bách tính.

“Đúng vậy đó, ngài có còn là vương gia Đại Ngụy chúng ta hay không?”

“Còn là hoàng thân quốc thích nữa? Hoàng thân quốc thích chó má, giúp người ngoài bắt nạt người một nhà?”

“Vương gia? Vương gia chó má. Người phiên nhục mạ nữ tử Đại Ngụy chúng ta là tiện nhân mà ngươi còn giúp? Ngươi không có mẹ, không có vợ sao?”

“Tên vương gia chó má này, nhìn thôi đã thấy ghét rồi. Vẫn là Hứa đại nhân một lòng vì Đại Ngụy chúng ta.”

Dân chúng mắng to. Bọn họ cũng tức. Đám phiên thương này làm mưa làm gió đã quen, người ta bị nhục mạ đủ kiểu thì coi như thôi đi, bây giờ ở ngay trước mặt quan lớn Đại Ngụy mà còn dám chửi người ta tiện nhân.

Đây chính là cực kì nhục nhã.

Đám người dị tộc này, quả nhiên là nên giết.

Mà đối mặt với âm thanh trách móc của dân chúng, Trấn Tây vương giữ im lặng. Y không ngu mà ngược lại còn rất thông minh, hắn biết dân chúng đã nổi giận, cũng biết Hứa Thanh Tiêu nắm giữ dân tâm cho nên nếu như y dám nói gì thêm thì sẽ dẫn đến phiền phức.

Vì vậy Trấn Tây vương mở miệng.

“Các vị hiểu lầm rồi. Ý của bản vương là mọi chuyện đều cần phải điều tra rõ ràng một chút, tránh cho không rõ ràng rồi sau này những tên phiên bang kia lại nói Đại Ngụy chúng ta bắt nạt họ.”

“Hứa đại nhân, bản vương mặc dù kính trọng ngươi, nhưng hy vọng Hứa đại nhân nói năng cẩn thận. Nếu không chỉ bằng những lời vừa rồi thì bản vương đã có thể vạch tội ngươi với bệ hạ đấy.

Bình Luận (0)
Comment