Trấn Tây vương đổi cách khác. Hắn vừa giải thích vừa cảnh cáo Hứa Thanh Tiêu một phen.
Đừng có hơi một tí là đem đại nghĩa quốc gia ra dọa hắn, thật sự là làm cho người ta bực mình, không thèm quản ngươi là ai.
“Vương gia có ý như vậy thì tốt rồi.”
“Bản quan còn tưởng rằng vương gia có cấu kết gì đó với đám phiên thương này.”
“Chẳng qua ngẫm lại thì cũng đúng. Vương gia là phiên vương cao quý, đám phiên thương này có là gì? Không phải chỉ là kiếm chác chút ngân lượng thôi sao? Vương gia tôn quý như vậy, xem vàng bạc như cặn bã, cần nhiều ngân lượng như vậy để làm gì đúng không? Cũng đâu muốn tạo phản.”
Hứa Thanh Tiêu âm dương quái khí nói.
“Ngươi! Chớ có nói bậy!”
Nghe tới hai chữ tạo phản, Trấn Tây vương trực tiếp đứng dậy. Y nhìn chằm chằm Hứa Thanh Tiêu, cảm xúc kích động.
Thân là phiên vương, chuyện không muốn đụng đến nhất chính là tạo phản.
Lời nói của Hứa Thanh Tiêu có sức sát thương quá lớn.
“Vương gia chớ có kích động, bản quan chỉ tùy tiện nói một câu.”
“Được rồi, truyền nhân chứng Kinh binh.”
Hứa Thanh Tiêu không để ý đến Trấn Tây vương mà chỉ chậm rãi mở miệng, bảo người truyền Kinh binh vào.
Ngay tức khắc, bốn tên kinh binh đi đến ngoại đường cúid đầu hướng về phía Hứa Thanh Tiêu.
“Chúng thuộc hạ bái kiến Hứa đại nhân.”
Bốn người cung kính cúi đầu về phía Hứa Thanh Tiêu.
“Dân phụ dưới đường các ngươi có biết không?”
Hứa Thanh Tiêu không nói nhảm, chỉ vào Lý thị hỏi.
“Bẩm đại nhân, bọn ta có biết.”
Bốn người chỉ là nhìn thoáng qua rồi cùng nhau mở miệng trả lời.
“Quen biết thế nào?”
Hứa Thanh Tiêu bình tĩnh hỏi.
“Đại nhân, thuộc hạ là Vương Dương Thần, phụ trách tuần tra Bắc nhai kinh đô. Ngày mười lăm tháng sáu, có bách tính báo cáo cửa hàng Vĩnh Hưng xảy ra ẩu đả đánh nhau. Bọn thuộc hạ nhanh chóng đuổi đến thì phát hiện người của cửa hàng Vĩnh Hưng đang đánh Lý thị.”
“Bọn ta lập tức can ngăn sau đó cẩn thận hỏi lại vài câu thì mới biết được Lý thị đã thử đeo vòng tay ngọc khí của cửa hàng Vĩnh Hưng. Chưởng quỹ cửa hàng Vĩnh Hưng cho rằng vòng tay này chính là dùng ngọc được đào lên từ Thần sơn, có linh tính. Sau khi chế thành ngọc khí thì người đầu tiên đeo vào sẽ nhiễm linh tính.”
“Đây cũng là thứ mà bọn họ muốn bán. Nhưng sau khi Lý thị đeo xong thì lại không đưa ngân lượng, cho nên mới xảy ra mâu thuẫn.”
Kinh binh ăn ngay nói thật, sẽ không nói dối.
“Rõ rồi.”
Hứa Thanh Tiêu nhìn về phía chưởng quỹ cửa hàng Vĩnh Hưng, chỉ là đối phương còn đang bị vả miệng cho nên hắn thu ánh mắt lại, chờ đánh xong rồi hỏi.
Hắn đưa mắt về phía Vương Dương Thần một lần nữa.
Hứa Thanh Tiêu tiếp tục mở miệng nói:
“Vậy ngươi thật sự đã tận mắt nhìn thấy Lý thị bị đánh?”
Bốn người Vương Dương Thần không chút nghĩ ngợi nói:
“Bẩm đại nhân, có thấy, hơn nữa quần áo của Lý thị còn hơi không chỉnh tề. Thuộc hạ đã cởi áo khoác ra khoác lên người Lý thị.”
Hứa Thanh Tiêu nhẹ gật đầu, sau đó hít sâu một hơi.
Ánh mắt của hắn nhìn về phía những phiên thương kia.
“Hay lắm! Quả thật là hay lắm!”
“Con dân Đại Ngụy ta ở ngay kinh đô dưới chân thiên tử mà còn phải chịu khuất nhục như vậy.”
“Chuyện này chỉ vẻn vẹn là mua bán không thành mà thôi, nếu như có chút thù oán thì chẳng phải là muốn giết người trên đường luôn sao?”
Hứa Thanh Tiêu nhìn về phía đám phiên thương kia, nói thế.
“Đại nhân thứ tội!”
“Đại nhân, bọn ta oan uổng quá.”
“Đại nhân, bọn ta nào dám đâu.”
Đám phiên thương nhao nhao mở miệng, quỳ trên đất la lớn.
“Hừ.”
Hứa Thanh Tiêu hừ lạnh một tiếng. Cũng vào lúc này, chưởng quỹ cửa hàng Vĩnh Hưng cũng bị vả miệng xong.
Miệng hắn ta toàn máu, đau đến chảy cả nước mắt nước mũi.
Quan sai Hình bộ điều chỉnh lực đánh vô cùng khéo léo. Làm cho đối phương cảm thấy thống khổ nhưng lại không để hắn ngất đi.
“Chưởng quỹ cửa hàng Vĩnh Hưng, nhân chứng vật chứng đều đã đủ, ngươi còn muốn giảo biện gì nữa?”
Trên công đường, Hứa Thanh Tiêu lạnh lùng hỏi.
“ Đại nhân... Tất cả chỉ là một vụ hiểu lầm. Ngọc khí kia đúng là giá trị liên thành, có linh tính, sao có thể nói là ép mua ép bán? Đại nhân, ngài oan uổng tiểu nhân rồi.”
Chưởng quỹ cửa hàng Vĩnh Hưng gào khóc nói. Đến giờ này hắn vẫn còn kiên trì nói đây là chuyện hiểu lầm.
“Hay, hay cho một câu giá trị liên thành, hay cho một câu linh tính!”
“Nói giá trị liên thành, Lý thị chỉ đeo một chút đã muốn của người ta ba ngàn lượng.”
“Còn có linh tính, chạm vào thì không còn nữa, vậy bình thường cái ngươi đụng vào không lẽ không hấp thu linh tính?”
“Hơn nữa cho dù ngươi nói là thật, xem như Lý thị không mua thì ngươi có thể báo quan mà hả? Các ngươi lại tự mình dùng hình đánh đập Lý thị, giữa ban ngày ban mặt nhục nhã một người phụ nữ đàng hoàng.”
“Chuyện này giải thích như thế nào?”
Hứa Thanh Tiêu nghiên nghị hỏi.
“Ta ... Chuyện này ...”
Chưởng quỹ cửa hàng Vĩnh Hưng nói không nên lời. Hắn ấp úng không biết nói gì, chỉ có thể đưa mắt nhìn về phía Trấn Tây vương.
Nhưng Trấn Tây vương cũng im lặng.
Không mua đồ là Lý thị không đúng, ngươi thật sự có thể báo quan.
Dùng tư hình đánh đập người khác thì đây đúng là sai lầm của ngươi. Cho dù y có thế nào thì cũng không thể nào thay biện hộ cho kẻ này được.
Nhận thấy được sự im lặng của Trấn Tây vương, người kia biết mình chỉ có thể nhận thua.
“Tiểu nhân nhận sai.”
“ Đại nhân, về sau tiểu nhân sẽ không dám nữa.”
Hắn cúi đầu rắm rức nói.
“Được!”
“Nếu như đã nhận sai thì ngươi hãy ký tên đồng ý đi.”
Hứa Thanh Tiêu trực tiếp mở miệng, hắn ném một trang giấy trên bàn xuống. Đây là giấy nhận tội.
Người kia nhìn tờ giấy nhận tội bay tới, biết hôm nay phải mất một miếng lớn rồi. Nhưng còn cách nào đâu? Gặp phải Hứa Thanh Tiêu thì hắn có gì để nói nữa?
Chẳng qua mối thù này hắn sẽ ghi khắc trong lòng. Một ngày nào đó hắn nhất định sẽ trả thù một phen.
Sau đó, hắn ký tên vào.
Sau khi ký tên xong, quan sai Hình bộ cầm tờ tội trạng đến giao cho Hứa Thanh Tiêu.
Nhìn thoáng qua chữ ký đồng ý kia, Hứa Thanh Tiêu khẽ gật đầu, ngữ khí ôn hòa nói:
“Biết sai có thể thay đổi, không gì tốt hơn.”
“Kiếp sau, không nên như vậy.”
“Người đâu, chém đầu tại chỗ.”
Hứa Thanh Tiêu ném ra thẻ lệnh trảm, ngữ khí ôn hòa, hy vọng đối phương kiếp sau không nên như vậy.”
“Đa tạ đại nhân, đa tạ ...”
Chưởng quỹ cửa hàng Vĩnh Hưng vô thức cảm tạ Hứa Thanh Tiêu, coi như là đã giơ cao đánh khẽ, như thế cũng xong đi.
Nhưng sau khi hắn hiểu rõ ý thì cả người liền ngây ngẩn ra.
Kiếp sau không nên như vậy?
Chém đầu ngay tại chỗ?
Ta đã nhận sai còn phải mất đầu?
Có lầm hay không?
Lúc hắn đang muốn mở miệng thì quan sai Hình bộ đã bắt lấy hắn, đưa sang một bên, trực tiếp đè xuống đất.
“Hứa đại nhân, Hứa đại nhân, tiểu nhân biết sai, tiểu nhân biết sai rồi, tội ta không đáng chết mà.”
“Hứa đại nhân, cho dù ta có sai thế nào thì cũng không đến nổi mất đầu chứ.”