Hắn ta quỳ trên nền đất, đập đầu về phía Hứa Thanh Tiêu khóc lóc van nài.
Hứa Thanh Tiêu không thèm để ý tới hắn ta, mà nhìn về phía quan sai Hình bộ, giọng nói cất lên vô cùng nghiêm khắc.
“Bản quan nhắc lại lần cuối cùng.”
“Công đường ngày hôm nay, bản quan nói gì, các ngươi làm nấy, ta đã nhấn mạnh lần này là lần thứ ba rồi.”
“Trừ khi bệ hạ đích thân giá lâm, còn không thì bản quan bảo các ngươi giết ai, nếu như các ngươi chỉ nửa khắc do dự, xem như đồng phạm, chém đầu không tha, đã biết chưa?”
Hứa Thanh Tiêu tạm không thèm để ý tới tiếng khóc của chưởng quỹ cửa hàng Trường Bình mà nhìn về phía quan sai của Hình bộ.
Biểu hiện ban nãy của bọn họ, quả thực quá đỗi do dự, đây là một kiểu ngăn cản người chấp pháp, hắn muốn giết, giết một cách gọn gàng dứt khoát, giết một cách minh bạch gọn ghẽ, nếu cứ liên tục do do dự dự, chỉ khiến cho đám người này ôm suy nghĩ cầu may.
Thế nên ai dám do dự nữa, Hứa Thanh Tiêu sẽ tiễn đi chung.
Mặc dù làm vậy có chút quá đà, nhưng vì kỷ cương rõ ràng, bắt buộc phải làm vậy.
“Chúng tiểu nhân tuân mệnh!”
Quan sai hình bộ đồng thanh đáp, bọn họ quả thật không dám làm xằng nữa.
“Chưởng quỹ cửa hàng Trường Bình, nếu đã nhận tội, viết tên thừa nhận.”
Hứa Thanh Tiêu ném ra tờ tội trạng, nói như vậy.
Sau đó người thì vẫn sợ hãi không yên, dập đầu liên tục trên nền đất xin tha, sống chết cũng không dám ký tên vào tờ tội trạng này.
Nhưng quan sai Hình bộ nào có quan tâm tới ngươi nhiều vậy, trực tiếp túm lấy tay của đối phương, ấn xuống tờ tội trạng.
Ngươi nếu đã nhận tội rồi thì bắt buộc phải xác nhận vào tờ tội trạng chứ.
“Chém đầu ngay!”
Hứa Thanh Tiêu cũng không do dự thêm chút nào, lại một lệnh chém đầu nữa được hạ xuống.
Chưởng quỹ cửa hàng Trường Bình bị dọa cho sợ đái ra quần ngay tại chỗ, hắn ta sợ hãi la hét, nhìn về phía Trấn Tây Vương, môi hắn đã trở nên trắng bệch.
“Vương gia…vương gia!”
Phụt.
Đầu người bay lên, còn vương chút máu tươi, lăn lông lốc trên mặt đất.
Có Hình bộ bổ khoái lập tức tiến lên đắp vải trắng, mặc dù đây là giết để xả giận, nhưng vẫn phải để ý tới cảm xúc của bách tính.
“Chưởng quỹ cửa hàng Trường An đang ở đâu?”
Hứa Thanh Tiêu lại một lần nữa lên tiếng.
Giọng nói của hắn, vào giờ này khắc này, giống như giọng nói của Diêm Vương đòi mạng người vậy, âm thanh cất lên, dọa cho đám phiên thương tên nào tên nấy toàn thân run rẩy.
Tên chưởng quỹ được gọi tên lần này bình tĩnh hơn nhiều so với hai tên trước.
“Ta không nhận tội!”
Hắn ta quỳ trên mặt đất, biết rằng nếu nhận tội chỉ có đường chết, thế nên hắn dứt khoát không nhận tội.
“Truyền nhân chứng vật chứng!”
Hứa Thanh Tiêu lên tiếng, nhưng lời này vừa nói xong, ánh mắt của người kia liền cực kỳ hung dữ nói.
“Cho dù ngài có cho nhân chứng vật chứng lên, ta cũng không nhận tội, ta cứ không nhận, mọi chuyện là mua bán, đều là giao dịch bình đẳng, ngươi chỉ vì muốn thắng được lòng dân mà không ngại việc dấy lên chiến loạn, ngươi mới là tội nhân.”
“Ngươi mới tội đáng muôn chết!”
Chưởng quỹ cửa hàng Trường An rất có cốt khí, hắn ta sống chết không nhận tội, không quan tâm ngươi có nhân chứng hay vật chứng, hắn ta biết Trấn Tây Vương vẫn luôn muốn cứu hắn, nhưng nếu đã nhận tội rồi Trấn Tây Vương muốn ra tay tương cứu cũng không được.
Bởi vì sự đáng sợ của dân ý, tất cả bách tính đều ủng hộ Hứa Thanh Tiêu, Trấn Tây Vương không dám giúp đỡ.
Nhưng hắn ta không nhận tội là được rồi, lẽ nào Hứa Thanh Tiêu lại dám trực tiếp không nói lý mà giết người?
“Ta cứ không nhận tội, Hứa Thanh Tiêu, ngươi vì muốn có được lòng dân mà lạm sát vô số, người tội đáng muôn chết chính là ngươi.”
“Hứa Thanh Tiêu, ngươi xử án không công bằng, xem mạng người như cỏ rác, bọn ta đều là người vô tội.”
“Hứa Thanh Tiêu, ngươi có biết huynh trưởng của ta là ai không? Huynh ấy là Đại tư của Đồ Quốc, ngang hàng với thừa tướng, nếu như ngươi giết ta rồi, huynh trưởng của ta nhất định sẽ truy vấn trách nhiệm Đại Ngụy, ngươi gánh không nổi trách nhiệm này.”
“Hảo huynh đệ của phụ thân ta, chính là tướng quân của tộc Bình Tha, nếu như ngươi muốn giết ta sẽ dấy lên chiến tranh giữa hai nước, đến lúc đó Đại Ngụy sẽ có ít nhất vài vạn hoặc thậm chí vài chục vạn bách tính vô tội vì chuyện này mà bỏ mạng.”
Không ít tên thương nhân phiên bang cũng bắt đầu lên tiếng, bọn chúng đã ý thức được nếu nhận tội, đến cuối cùng cũng chỉ có một con đường chết, nếu đã như vậy, không bằng sống chết không nhận tội, đồng thời người người tự báo cáo về gia thế của mình, khiến Hứa Thanh Tiêu không có cách nào chấp pháp như thường nữa, dù sao lời cũng đã nói ra rồi, nếu như ngươi thực sự muốn giết bọn ta, vậy thì hậu quả sau này, ngươi tự đi mà gánh.
Đồng thời bọn họ làm như vậy, Trấn Tây Vương cũng sẽ có cơ hội ra tay, ít nhất không còn bị Hứa Thanh Tiêu trấn áp nữa.
Đúng vậy.
Khi đám phiên thương này sống chết không chịu nhận tội, trong ánh mắt của Trấn Tây Vương hiện lên chút tán thưởng, nhưng rất nhanh thôi liền hồi phục lại trạng thái bình tĩnh.
Y biết Hứa Thanh Tiêu muốn làm cái gì, giết dăm ba người, lập uy mà thôi, đến lúc đó túm đầu mấy tên phiên thương này, bắt bọn họ nhả ra một mớ tiền nữa.
Nhưng nếu như tất cả đám phiên thương này không chịu nhận tội, Hứa Thanh Tiêu ngươi lại có thể làm gì đây?
Giết gà dọa khỉ, ngươi có thể làm.
Không lẽ ngươi còn muốn giết sạch đám thương nhân này sao? Ngươi có lá gan đó thật sao?
Mà trên công đường.
Hứa Thanh Tiêu nhìn về phía đám phiên thương nhân kêu gào ầm ĩ kia, không nói bất cứ lời nào.
Tất cả trở nên thật yên tĩnh, đám phiên thương thấy Hứa Thanh Tiêu yên lặng không nói gì, ngay lập tức cho rằng hành động của bọn chúng, thực sự đã khiến cho Hứa Thanh Tiêu cảm thấy sợ hãi, thế là các kiểu kêu gào lại một lần nữa vang lên.
“Ngươi giết một mình ta, Đại Ngụy sẽ phải trả bằng hơn ngàn vạn mạng của bách tính, Hứa Thanh Tiêu, chúng ta không hề phạm phải bất cứ tội lỗi tày trời nào cả, ngươi lại chấp pháp quá mức, đến lúc đó tất cả dị tộc trong thiên hạ đều gây khó dễ cho ngươi.”
“Nếu nói bọn ta lừa tiền, chính là nói năng xằng bậy, chúng ta trước giờ làm ăn buôn bán, luôn luôn đường đường chính chính, là con dân Đại Ngụy các ngươi vu oan cho bọn ta.”
“Đúng, đúng, chính là đám dân thường Đại Ngụy các ngươi bôi nhọ chúng ta, bởi vì nhìn thấy bọn ta kiếm được nhiều ngân lượng, các ngươi hận bọn ta, nên mới làm như vậy để báo thù.”
“Bản thân các ngươi không nghĩ cách làm sao để kiếm tiền, lại đi đố kỵ với người khác, đây chính là Đại Ngụy của các ngươi sao?”
Giọng nói của bọn chúng, từng âm thanh từng âm thanh vang lên, có thể bởi vì có người cầm đầu lên trước, hoặc cũng có thể bởi vì sự trầm lặng của Hứa Thanh Tiêu, lá gan của bọn chúng càng ngày càng lớn hơn, tiếng mắng chửi cũng càng ngày càng lớn hơn.