Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 385 - Chương 385: Một Mũi Tên Trúng Ba Con Chim, Nữ Đế Tuyên Chỉ, Hứa Thanh Tiêu Nắm Binh Quyền (3)

Chương 385: Một Mũi Tên Trúng Ba Con Chim, Nữ Đế Tuyên Chỉ, Hứa Thanh Tiêu Nắm Binh Quyền (3)

Trên công đường.

Hứa Thanh Tiêu nhìn về phía đám thương nhân dị tộc này, lí do hắn trầm mặc rất đơn giản.

Thực sự khó có thể tưởng tượng được, đám thương nhân dị tộc này làm thế nào mà có nhiều sức lực quá vậy, làm cách nào lại có thể kiêu ngạo tới mức này nhể.

Đây rốt cuộc là đám người gì thế này?

Dưới tình huống thế này còn dám phun ra những lời ngông cuồng như vậy, thế thì ngày thường phải kiêu ngạo tới mức nào chứ?

Lại nhìn về hướng Lý thị đang khóc thút thít.

Hứa Thanh Tiêu không biết, Đại Nguỵ có bao nhiêu người bị đám người này ức hiếp rồi, chuyện của Lý thị mặc dù xảy ra vào ngày mười lăm tháng sáu, nhưng trước ngày mười lăm, lẽ nào chưa từng xảy ra chuyện như thế này sao?

Có, chẳng qua quan sai ra mặt rồi, đám phiên thương này không đòi hỏi tiền bạc mà thôi.

Hít sâu một hơi.

Hứa Thanh Tiêu ném lệnh bài trên chiếc bàn dài thẳng xuống dưới, sau đó ánh mắt trở lên lạnh lùng.

“Đem ba trăm chín mươi lăm người dưới công đường, chém đầu thị chúng.”

Giọng nói vang lên, bình tĩnh cực kỳ.

Nhưng một câu này, giống như sét đánh giữa trời quang.

Đem ba trăm chín mươi lăn người dưới công đường, chém đầu thị chúng?

Giết hết luôn?

Lần này đến cả ba vị Thượng thư đều hết sức kinh ngạc.

Bọn họ biết hôm nay Hứa Thanh Tiêu muốn lập uy, giết bốn năm người gì đó cũng đủ thị uy rồi, sau đó từ từ xử lý sau.

Nhưng không ngờ tới, Hứa Thanh Tiêu còn điên cuồng hơn nhiều so với trong tưởng tượng của bọn họ nhiều.

Ba vị thượng thư đều đưa mắt về hướng Hứa Thanh Tiêu, đặc biệt là Hộ bộ thượng thư Cố Ngôn, ban đầu ông ta còn muốn khuyên can, nhưng nhìn thấy có người bị bắt đi chém đầu rồi, bèn không biết phải nói gì nữa.

Không có nguyên nhân gì khác, quan sai Hình bộ cũng bị làm cho ngạc nhiên rồi, nhưng sau đó không còn chút do dự nào nữa, bắt người đi chém đầu, sợ bị đánh đồng tội.

Phụt!

Phụt!

Phụt!

Phụt!

Quan sai Hình bộ có hạn, tổng cộng chỉ có bốn người, bốn cái đầu lập tức rơi xuống, máu nhiễm toàn kinh thành, bốn tên phiên thương bị chém đầu, chết không nhắm mắt, trong mắt vẫn tràn ngập sự sửng sốt lẫn không cam tâm.

Sửng sốt, Hứa Thanh Tiêu thực sự dám hạ lệnh.

Không cam tâm, chính là vì tham ô tiền của người khác mà rơi tới bước đường này ư?

“Hứa Thanh Tiêu, ngươi điên rồi, ngươi điên rồi.”

“Hứa Thanh Tiêu, ngươi không thể giết ta, nếu ngươi thực sự dám giết ta, Đại Nguỵ nhất định sẽ phải gặp phải phiền phức lớn.”

“Gia gia ta là thủ lĩnh bộ lạc, gia gia ta là thủ lĩnh bộ lạc, ngươi giết ta rồi, gia gia ta sẽ báo thù cho ta.”

“Đừng giết ta, Hứa đại nhân, đừng giết ta, ta sai rồi, ta sai rồi, ta tình nguyện đưa ra chứng cứ của người khác, Hứa đại nhân, tha cho ta một mạng đi.”

Tiếng khóc lóc của đám thương nhân liên tục vang lên, có người chỉ về hướng Hứa Thanh Tiêu, lớn tiếng mắng hắn là kẻ điên, có người vẫn còn đang ngạo mạn gào thét ông cha cụ kị tổ tông, nhưng đại bộ phận đều là hoang mang, lo sợ, khóc lóc xin tha.

Bọn họ căn bản không ngờ tới, Hứa Thanh Tiêu thực sự dám ra tay giết hết bọn họ.

Đừng nói đến bọn họ, bách tính cũng không nghĩ tới, Hứa Thanh Tiêu thế mà lại ra tay ác độc như vậy.

Giết vài người không đủ, phải giết vài trăm tên thương nhân phiên bang.

Thế này có phải quá tàn nhẫn rồi không?

Hoàn toàn không cho mọi người có chút phản ứng nào luôn.

“Dừng tay lại cho bản vương.”

Giờ phút này, Trấn Tây Vương tuyệt đối không thể tiếp tục ngồi yên được.

Hứa Thanh Tiêu nếu như giết năm ba người lập uy, y cũng không còn cách nào khác, dân ý đứng về phía hắn, y còn gì để nói chứ?

Nhưng Hứa Thanh Tiêu một hơi muốn giết sạch bọn họ, y sao có thể cho phép được? Ba trăm chín mươi lăm người này, thật sự muốn giết sạch, đối với bọn họ mà nói, sẽ là một tai hoạ cực kỳ lớn.

Tuyệt đối không phải một chuyện nhỏ, thế nên dù cho có phải gánh vác cơn thịnh nộ của bách tính, y cũng phải ra tay ngăn cản.

Bởi vì Hứa Thanh Tiêu đã hoàn toàn không nể mặt rồi, đây không còn đơn giản là vấn đề ảnh hưởng tới lợi ích hay không nữa, mà là Hứa Thanh Tiêu không để bọn họ sống sót.

Giọng nói giận dữ của Trấn Tây Vương vang lên, võ giả khí thế cuồn cuộn trấn áp, quan sai Hình bộ tạm thời không thể động đậy được nữa.

“Hứa Thanh Tiêu!”

“Ngươi quá đáng quá rồi.”

“Mặc dù hành động của đám phiên thương này quả thực có phần quá mức, nhưng nói cho cùng cũng chỉ liên quan đến chuyện tham nhũng mà thôi.”

“Ngươi giết vài tên để lập uy, bản vương cho phép, cứ coi như để bách tính giải hận, nhưng ngươi giết nhiều thương nhân như vậy, ngươi thực sự không biết, thế lực phía của bọn họ thế nào? Thực sự không biết sẽ đem lại bao nhiêu phiền phức sao?”

Trấn Tây Vương giận giữ nhìn Hứa Thanh Tiêu, y lớn tiếng mắng.

“Vương gia, đây đã là lần thứ ba rồi.”

“Hứa mỗ khuyên ngài một câu, vương gia tốt nhất chớ có quan tâm tới mấy chuyện không liên quan tới mình như vậy, Hứa mỗ không muốn nhận thêm nhiều thị phi nữa đâu.”

Hứa Thanh Tiêu không nói hết lời, nhưng ý tứ quá rõ ràng rồi, hắn cũng từng giết vương rồi.

Ba lần làm loạn buổi thẩm án của hắn, thực sự dựa theo quy định mà nói, không phải chuyện nhỏ đâu.

“Được!”

“Hứa Thanh Tiêu, ngươi to gan lắm.”

“Bản vương hôm nay ngược lại muốn xem xem, rốt cuộc ngươi có thể ngạo mạn được bao lâu!”

“Bản vương cũng muốn xem xem, bệ hạ có để yên chuyện này như vậy không.”

Trấn Tây Vương lên tiếng, trong lúc nói chuyện, y lấy ra một tấm thiên chỉ, sau đó thị vệ dâng bút lông lên, y tự tay hạ, rõ ràng y biết rõ nếu ở đây đấu khẩu với Hứa Thanh Tiêu, hoàn toàn không thể cãi lại Hứa Thanh Tiêu.

Cho nên y muốn nữ đế đích thân tới đây xử lý chuyện này.

Nếu nữ đế đặc cách tới đây, vậy thì mạng của mấy tên phiên thương này có thể giữ lại được rồi.

Nhưng nếu như cứ tiếp tục để Hứa Thanh Tiêu ở đây hoành hành, sẽ có càng nhiều người phải chết.

Nhìn Trấn Tây Vương viết thiên chỉ trên giấy.

Ánh mắt của Hứa Thanh Tiêu rơi trên người quan sai Hình bộ, hắn lấy ra Đại Nội long phù, khí thế của Trấn Tây Vương trong giây lát biến mất hết, mà trạng thái những tên quan sai kia quay lại bình thường.

“Chém.”

Hứa Thanh Tiêu mở miệng, vẫn là chữ chém cũ.

Ngươi viết phần ngươi, ta chém phần ta.

Thể hiện rõ tư thế đối đầu với Trấn Tây Vương tới cùng.

Trấn Tây Vương viết cực kì nhanh, y nghe thấy âm thanh đầu rơi xuống, vừa tức vừa giận, trong nháy mắt y đã viết xong tấu chương, trong tay tích tụ một đám lửa, trực tiếp thiêu đốt sạch sẽ tấu chương.

Mà ngay lúc này, một bóng dáng đi tới bên cạnh Hứa Thanh Tiêu, là một vị thống lĩnh binh sĩ Kinh thành, hắn ta hạ giọng xuống, có Đại nội long phù ở đây, cho dù là Trấn Tây Vương cũng không nghe thấy hắn ta đang nói gì.

Mà Hứa Thanh Tiêu nghe thấy những lời của hắn ta xong, trên mặt lộ ra vẻ sủng sốt.

Đúng vậy.

Hứa Thanh Tiêu lộ ra vẻ sửng sốt.

Một khắc sau, Hứa Thanh Tiêu cũng lấy ra một tấm thiên chỉ, ngưng tụ văn bút trong tay, nhanh chóng hạ bút.

Bình Luận (0)
Comment