Sau khi viết xong, thiên chỉ đốt thành tro. Hứa Thanh Tiêu lại lấy ra một tấm thiên chỉ khác, lại viết lại đốt. Thống lĩnh binh sĩ Kinh thành bên kia nói, Hứa Thanh Tiêu bên này viết, tròn một khắc sau, Hứa Thanh Tiêu đã viết ra mười mấy bức thiên chỉ, so với Trấn Tây Vương chỉ lấy ra được có một bức thiên chỉ. Cao thấp đã phân định rõ. Nhưng điều mà tất cả mọi người đều tò mò là, vị thống lĩnh binh Kinh thành này nói gì bên tai Hứa Thanh Tiêu? Tại sao Hứa Thanh Tiêu lại lộ ra vẻ sửng sốt như vậy? Tại sao Hứa Thanh Tiêu không giữ gìn thiên chỉ như bảo bối, viết liên tục mấy bức liền? Tất cả mọi người đều rất tò mò, đến cả Trấn Tây Vương cũng tò mò.
Nhưng Trấn Tây Vương tò mò thì tò mò, nhìn đầu của từng tên từng tên thương nhân ở đây chầm chậm rơi xuống, Trấn Tây Vương vừa sốt ruột vừa tức giận.
Tin vui duy nhất là, quan sai Hình bộ chỉ có năm người, năm người chỉ có thể giết được năm người một lúc, vẫn còn thời gian tranh thủ, hiện tại hắn ta đã không còn mong cầu có thể giữ lại toàn bộ nữa rồi, bảy phần, chỉ cần còn lại bảy phần trong số người đó còn sống, tất cả mọi chuyện đều tốt rồi.
Vượt qua bảy phần chắc chắn không thể được nữa rồi.
Mà giờ khắc này.
Trong hoàng cung Đại Ngụy.
Một bóng người phi như bay vào trong nội điện Dưỡng Tâm điện.
Một làn khói trắng phất phơ bay tới Dưỡng Tâm điện.
Mà trong điện, trên tay nữ đế cũng có nhiều thêm một tấm thiên chỉ.
“Lão thần, Lý Quảng Hiếu, tham kiến bệ hạ.”
“Bệ hạ, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Rõ ràng Lý Quảng Hiếu có chút vội vàng, ông ta đứng trong điện, hành lễ với nữ đế.
“Lão sư bình thân!”
Nữ đế lên tiếng, ánh mắt của nàng vẫn dán lên thiên chỉ không dời, không hề nhìn về phía Lý Quảng Hiếu.
Mà giọng nói của Lý Quảng Hiếu cũng lập tức vang lên.
“Bệ hạ.”
“Hứa Thanh Tiêu nay đang ở ngoài Hình bộ, giết người lập uy, đám phiên thương kia quả thật tội ác tày trời, cũng không coi vương pháp ra gì, giết vài tên cũng đáng đời, nhưng nếu như giết nhiều quá, chỉ sẽ sẽ dẫn đến nhiều phiền phức.”
“Đám phiên thương này, không nhắc tới việc trong kinh thành chúng cũng có không ít thế lực, bọn chúng cũng là những nhân vật quan trọng của dị tộc các nước dị quốc, nếu như giết sạch sẽ, chỉ sợ thực sự sẽ dấy lên chiến loạn.”
“Lão thần đề nghị, bệ hạ cần phải ra mặt, cũng không nhất thiết phải trừng phạt Hứa Thanh Tiêu, chỉ cần kịp thời ngăn cản, nếu không, sẽ gây ra một lỗi lầm vô cùng lớn.”
Giọng nói của Lý Quảng Hiếu cất lên, hôm nay ông ta đặc biệt tới đây là muốn tìm nữ đế thương nghị về việc này.
Hứa Thanh Tiêu giết phiên thương, ông ta ủng hộ.
Mấy tên phiên thương này quả thực cần được dạy dỗ lại, giết vài tên lập uy không phải không thể.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu giết quá tay rồi.
Ba trăm chín mươi chín tên thương nhân đầu sỏ, cũng có thể xem bọn chúng là đám thương nhân phiên bang lớn nhất ở Đại Nguỵ, cứ vậy muốn giết hết, nói thật là không biết phải nói sao.
Mặc dù giết đã lắm, bách tính cũng khen hay, nhưng hậu quả sau việc, tuyệt đối không thể xem nhẹ.
Cho nên ông ta lập tức chạy tới đây, mong rằng nữ đế có thể ra mặt, cũng chỉ giảng hoà đôi ba câu, rồi phạt đám thương nhân phiên bang này nữa là xong.
“Không! Bọn chúng đáng chết!”
Chỉ là Lý Quảng Hiếu không ngờ tới đáp án của nữ đế lại thẳng thắn như này, lại còn ủng hộ Hứa Thanh Tiêu vô điều kiện.
“Bệ hạ, đám thương nhân phiên bang này đúng thật đáng chết, nhưng… nếu như chỉ vì lí do này mà xử chết hết bọn chúng, quả thật không biết phải giải thích làm sao.”
“Hơn nữa, phiền phức xảy đến sau khi giết bọn chúng, dựa theo tình hình hiện tại của Đại Ngụy mà nói, hoàn toàn không phải chuyện gì tốt.”
Lý Quảng Hiếu không phủ nhận ý của nữ đế, mà chỉ nghiêm túc giải thích.
Thương nhân phiên bang đáng hận không? Chắc chắn là có.
Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, lấy lý do này ra giết bọn chúng, thật sự hơi quá nghiêm khắc, thêm vào đó đám người này một khi chết rồi, thế lực phía sau bọn chúng cũng tuyệt đối không buông tha cho Đại Ngụy.
Chỉ vài tháng nữa thôi là đến ngày mừng thọ nữ đế, đến lúc đó sứ giả các nước viếng thăm, từng người từng người tới đây vấn tội phải làm sao?
Chỉ vì tham nhũng mà đầu lìa khỏi xác sao?
Sai thì có sai, nhưng không sai đến nỗi phải chết, nói cho cùng Đại Ngụy nay không bằng xưa, hơn nữa, cho dù vào thời Đại Ngụy hưng thịnh, ngoài trừ giai đoạn Thái tổ cai trị, tất cả thời đại khác đều sẽ không làm như vậy.
Đại Ngụy thời kỳ hưng thịnh, đã đối xử với dị tộc cực kì tốt, nguyên do vì sao ư? Còn không phải là vì muốn thông qua cách này, lôi kéo dị tộc, đồng thời có thể để người trong thiên hạ đều nhìn thấy tất cả những hành động của Đại Ngụy.
Việc này đối với vương triều mà nói, là một chuyện tốt, hy sinh tiền tài ngân lượng, đổi lấy quốc uy của Đại Nguỵ.
Nhưng bây giờ thì không được, bây giờ mà làm như vậy hoàn toàn không đem lại ý nghĩa gì cả.
Giết mấy tên thương nhân phiên bang chẳng được lợi gì, đã vậy còn rước thêm một đống phiền phức vào người, thế thì cần gì chứ?
Cho nên đám thương nhân phiên bang này không thể giết được, hoàn toàn không thể giết được, giết vài tên thì được, giết nhiều như vậy thì không! Tuyệt đối không được!
“Lão sư, ngài xem đi.”
Nữ đế không nói nhiều, mà chỉ ném từng tờ từng tờ thiên chỉ ra.
Thiên chỉ bồng bềnh bay trong không trung, sau đó rơi vào trong tay Lý Quảng Hiếu.
[Thương nhân phiên bang Đại Nguỵ, chưởng quỹ cửa hàng Vĩnh Hưng, ngang ngược hống hách, tham ô lừa đảo, tội ác tày trời, thần đã chém đầu thị chúng, giải hận cho bách tính, thần đã phái người tịch thu gia sản, sung vào quốc khố, dùng để bồi thường cho bách tính, song, chưởng quỹ Vĩnh Hưng, gia sản nhiều vô hạn, tiền giấy Đại Nguỵ một trăm năm mươi vạn lượng, hoàng kim một vạn lượng, trân châu ngọc thạch trị giá một trăm vạn lượng, hiện kim hai mươi vạn lượng, trong đó không tính tới tranh vẽ đồ cổ sưu tầm, đất đai phủ trạch lương điền không tính, xin bệ hạ minh giám.]
[Thương nhân phiên bang Đại Nguỵ, chưởng quỹ cửa hàng Trường Bình, gia sản, tiền giấy Đại Nguỵ hai mươi vạn lượng, hoàng kim năm ngàn lượng, trân châu ngọc thạch trị giá sáu mươi vạn lượng, hiện kim mười vạn lượng, trong đó chưa tính tranh vẽ đồ cổ sưu tầm, chưa tính đất đai phủ trạch lương điền, xin bệ hạ minh giám.]
[Thương nhân phiên bang Đại Nguỵ, chưởng quỹ cửa hàng Trường An, gia sản, tiền giấy Đại Nguỵ, ba mươi vạn lượng, hoàng kim bảy nghìn lượng, trân châu ngọc thạch trị giá năm mươi vạn lượng, hiện kim năm vạn lượng, trong đó không tính tranh vẽ đồ cổ sưu tầm, không tính đất đai phủ trạch lương điền, mong bệ hạ minh giám.]