Sau khi lên được Lục phẩm muốn thăng lên Ngũ phẩm cần bao lâu? Hai năm?
Ngũ phẩm lên Tứ phẩm mất bao nhiêu thời gian? Ba năm hay là bốn năm?
Tứ phẩm lên Tam phẩm phải đợi thêm bao lâu? Năm năm hay là mười năm?
Tam phẩm tới Nhị phẩm thì sao?
Nhị phẩm tới Nhất phẩm?
Cứ theo tốc độ tăng cấp này, chẳng khác nào bắt hắn trong vòng mười năm thăng cấp Võ đạo lên Nhất phẩm sao?
Hoặc là trở thành Thánh nhân Nho đạo.
Áp lực về thời gian quá lớn, hai mươi năm chỉ trong chớp mắt liền trôi đi rồi, đối với một vương triều mà nói, thời gian hai mươi năm không được xem là nhiều.
Bản thân phải suy nghĩ cho thật kĩ mới được, nghĩ thật rõ ràng tiếp theo bản thân hắn phải làm gì cho phải.
Người xưa nói quả đúng thật, đời là bể khổ, đi hết bể khổ là hết đời.
Đứng dậy đi về phòng, Hứa Thanh Tiêu bắt tay vào kế hoạch mới.
[Đầu tiên: Lục phẩm, bất kể thế nào trong vòng một năm phải đạt được Lục phẩm.]
Gì mà một năm Thất phẩm, mục tiêu của của Hứa Thanh Tiêu là Lục phẩm, nghĩ tất cả mọi cách luôn, bằng bất cứ giá nào cũng được, nhất định phải đạt được Lục phẩm, sau đó điên cuồng trấn áp yêu ma ma niệm trong cơ thể.
[Thứ hai: Gia tăng tốc độ phát triển của Đại Nguỵ, đạt được càng nhiều dân ý càng tốt, đề phòng trường hợp bất cứ lúc nào cần đến.]
Tín ngưỡng dân ý có thể đổi thành khí thuần khiết nhất trong Võ đạo, bản thân đột phá Lục phẩm cần tới một lượng lớn dân ý, hiện nay cảnh giới Võ đạo cũng có thể dựa vào dân ý để đổi lấy rồi, tất nhiên Hứa Thanh Tiêu muốn gia tăng tốc độ phát triển của Đại Nguỵ rồi, nhanh chóng thu được tín ngưỡng dân ý.
Gây thù chuốc oán với người khác không còn tác dụng gì nữa rồi, giờ phải làm gì đó thực tế thôi, để bách tính Đại Nguỵ thực sự có thể ăn ngon mặc đẹp, chỉ có như vậy mới có thể thật sự có được lòng của bách tính, nhận được dân tâm.
[Thứ ba: Luyện hóa Phá cảnh đơn, tìm ra cách phá giải dị thuật, đồng thời làm rõ thân phận của mấy người Triều Ca.]
Phải chuẩn bị hai phương án một lúc, vừa phải có được dân tâm, bản thân cũng phải luyện ra được phá cảnh đơn, bất luận yêu cầu có hà khắc tới mức nào, có được phá cảnh đơn có thể trực tiếp đột phá cảnh giới, tiết kiệm được chút sức lực.
Nhưng trong quá trình luyện hoá phá cảnh đơn lần nữa, bản thân cũng phải đọc thêm vài cuốn sách nữa, đặc biệt là những thư tịch có liên quan đến dị thuật.
Cái thứ đồ chơi này còn chưa được giải trừ, tâm trạng của Hứa Thanh Tiêu thực sự không thể yên ổn được.
Đương nhiên còn thuận tiện điều tra một chút thân thế của đám người Triều Ca.
Có một thứ Hứa Thanh Tiêu rất tò mò, chính là đám người Triều Ca sao lại hiểu về dị thuật nhiều như vậy? Chỉ là sau khi nghĩ ngợi một hồi Hứa Thanh Tiêu cũng chỉ có thể nghĩ được có lẽ do bọn họ từng là bán thánh, thậm chí còn từng có thể là Á thánh cũng nên, biết mấy thứ như dị thuật cũng chẳng phải chuyện gì to tát.
Quyết định xong ba điều cần chú ý.
Hứa Thanh Tiêu đưa ánh mắt nhìn về phía Cổ kinh đan thần.
Lô đan thần yên tĩnh nằm trên bàn, nhẹ nhàng xoay một cái, âm thanh của Đan Thần vang lên.
“Sao thế?”
Giọng nói mang theo chút cảm giác ngái ngủ, Hứa Thanh Tiêu cũng thẳng thắn nói luôn.
“Đan Thần tiền bối, ta nhập Bát phẩm rồi.”
Hứa Thanh Tiêu lên tiếng, nói cho đối phương biết về chuyện bản thân hắn đột phá lên Bát phẩm.
“Bát phẩm rồi?”
Nghe thấy lời này, Đan Thần lập tức trở nên tỉnh táo hẳn.
“Ngươi muốn hóa luyện Thất phẩm phá cảnh đơn sao?”
Đan Thần hỏi.
“Ừm, làm phiền tiền bối cho ta biết, Thất phẩm phá cảnh đơn cần những nguyên liệu nào, để vãn bối tiện cho người đi tìm.”
Nhập được Bát phẩm, Hứa Thanh Tiêu không có ý định tu luyện nữa, trực tiếp thu thập nguyên liệu đột phá lên Thất phẩm luôn.
“Tốt, tốt, tốt.” Có thể thấy rõ Đan Thần rất vui lòng, hắn ta cực kì kích động nói: “Dược phẩm của Thất phẩm phá cảnh đơn khá đơn giản, ngươi ghi chép cẩn thận nha, nửa cân Thiên ngoại viên kim, trái tim của Linh thụ Lục phẩm một cái, nửa cân Tử ngọc tuỷ vạn năm, một đoá Phần cốc linh viêm, nửa cân Âm linh sa, chỉ như vậy thôi là có thể luyện ra Thất phẩm phá cảnh đơn rồi.”
Thần Đan nói ra năm phần nguyên liệu, dựa theo quy luật của Kim, Mộc, Thuỷ, Hỏa, Thổ.
“Được, nếu như thu thập đủ nguyên liệu rồi, cần bao lâu mới có thể luyện hóa xong?”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng hỏi.
“Trong vòng ba ngày.”
Đan Thần nói một cách chắc chắn.
“Được, vậy để ta đi hỏi thử.” Hứa Thanh Tiêu căn bản không hề hiểu mấy thứ nguyên liệu này là cái gì, xem xem có dễ có được hay không.
“Đúng rồi, có cần làm thêm vài viên Cố cảnh đơn không? Ngươi nhập Bát phẩm rồi, nhưng mỗi phẩm không có phẩm nào được viên mãn hoàn mỹ cả, ta có thể giúp ngươi luyện hoá ra Cố cảnh đơn, như vậy sẽ không để lại khuyết điểm gì, đối với tương lai sau này của ngươi cũng có nhiều chỗ tốt.”
Đan Thần hỏi.
“Đơn này cần những nguyên liệu nào?”
Nghe tới chuyện này, Hứa Thanh Tiêu tất nhiên có nhã hứng, bổ khuyết là một chuyện tốt mà.
“Không cần nguyên liệu gì kì lạ đâu, Cố cảnh đơn Thập phẩm, một vạn viên linh thạch, Cửu phẩm cần năm vạn, Bát phẩm mười vạn, Thất phẩm ba mươi vạn.”
Cố cảnh đơn không cần nguyên liệu gì nhiều, chỉ cần linh thạch.
“Được, nếu như có được rồi, ta sẽ phải làm phiền tiền bối rồi.”
Hứa Thanh Tiêu biết linh thạch là gì, chính là tiền tệ chính của tu sĩ Tiên đạo, chỉ có điều đáng giá bao nhiêu Hứa Thanh Tiêu không rõ, đợi tới lúc đó điều tra thử xem sao.
“Được, đợi tin tức tốt của ngươi.”
Đan Thần rất vui lòng, trông như sắp bay lên đến nơi rồi.
Mà lúc này.
Rất nhanh đã tới giờ Mão rồi.
Theo lý mà nói giờ này đáng ra phải chuẩn bị thượng triều rồi, nhưng Hứa Thanh Tiêu lại cho gọi Dương Hổ tới.
“Dương Hổ, tới tìm Hộ bộ thượng thư Cố đại nhân một chuyến, cứ nói trong người ta không được khỏe , nhờ ngài ấy xin cho ta nghỉ bệnh một ngày.”
Hứa Thanh Tiêu nói, hắn không định thượng triều.
Hôm nay trên triều đường sẽ nói gì, văn võ bá quan sẽ làm những gì, về cơ bản Hứa Thanh Tiêu đều đoán được.
Trước mắt bản thân hắn phải khiêm tốn một chuyến, vấn đề về thương nhân phiên bang đã giải quyết xong, quốc khố nhận được một lượng lớn ngân lượng từ bên ngoài, Hứa Thanh Tiêu dự định ở nhà tính toán cẩn thận xem số tiền này nên dùng thế nào.
Ba lưỡi đao hắn nhằm vào hiện tại mới bổ xuống được một thanh, còn hai mục tiêu còn lại lần lượt dùng để chống lại những người đọc sách cùng quyền quý.
Đồng thời thuế má của Đại Nguỵ cũng cần phải thay đổi, không thể tiếp tục ai cũng thu như ai nữa.
Ít nhất thuế má cần được đề ra rõ ràng, nếu không đối với bách tính mà nói, chẳng có chút lợi ích thực tiễn nào cả, người đọc sách cùng một số địa chủ thân sĩ, bọn họ mới là đối tượng chính mà thuế má nhằm vào.