Mà số thuế của quyền quý, tất nhiên không thể so được với mấy địa chủ thân sĩ và những người đọc sách được, nói cho cùng tiền thuế ở bất cứ quốc gia nào, thứ nó nhắm vào chỉ có tầng lớp trung lưu.
Chính sách thu thuế quyền quý, chẳng qua chỉ là thêu hoa trên gấm, mục đích thực sự là làm suy yếu bọn họ, để bọn họ không có đủ tài lực mà tạo phản thôi.
Thế nên nhát đao thứ hai, tuyệt đối không thể vội vàng sơ xuất mà hạ xuống, thực sự muốn thực hành vào thực tiễn, nhất định phải đợi!
Ít nhất đây là chuyện phải đợi tới nửa năm sau, nếu không sẽ dấy lên đại loạn, đám người đọc sách và mấy tên địa chủ thân sĩ nhất định sẽ không đồng ý, nhưng không thể làm giống như đám thương nhân phiên bang được, muốn giết liền giết.
Cho nên bản thân hắn bắt buộc phải lên kế hoạch thật rõ ràng, từng bước từng bước đều phải tính trước tính sau, một là không động đậy, không thì đã động phải động thật oanh liệt dứt khoát.
Một lúc sau, Hứa Thanh Tiêu lấy lại ý thức, sai Dương Báo chuẩn bị nước tắm rửa, tắm sạch sẽ nghỉ ngơi một chút.
Nửa canh giờ sau.
Hoàng cung Đại Nguỵ.
Phía trên triều đường.
Giọng nói của Hộ bộ thượng thư Cố Ngôn cất cao trong đại điện.
“Bẩm bệ hạ! Đám thương nhân phiên bang này sau khi thông qua sự điều tra nghiêm ngặt của Hộ bộ, lần làm loạn này của bọn chúng, tịch biên phạt tiền thuế, hiện kim thu về bảy vạn vạn lượng, tư sản tư gia thu về năm vạn vạn lượng, toàn bộ đều đang được thu về quốc khố ạ.”
Giọng nói của Cố Ngôn vọng lên.
Từng từ từng từ của hắn ta vang vọng.
Đã bao nhiêu năm rồi.
Bao nhiêu năm rồi.
Bản thân hắn ta cuối cùng cũng có thể hùng hổ tuyên bố như này.
Những năm gần đây, bất kể là bệ hạ hay những quan viên khác, chỉ cần nhắc tới chuyện tiền bạc, hắn ta đều phải cúi đầu ngậm miệng, quốc khố làm gì có đồng nào trời ơi.
Đám Võ quan này, cứ nằng nằng đòi Bắc phạt, Bắc cái thằng cha ngươi, lấy đâu ra ngân lượng mà Bắc phạt? Ngươi biến ra cho ta hả?
Còn có những bộ phận khác nữa, gì mà Hình bộ cần gia tăng số người, Lễ bộ cần ngân lượng, cả một đống chuyện, đây cần tới tiền, kia cũng cần tới tiền, ngân lượng của Hộ bộ ta có thể biến ra hay gì?
Giờ thì hay rồi, Hộ bộ ta có tiền rồi.
Ta lật ngược ván cờ rồi, ta thành phú ông bạc tỷ rồi.
Cố Ngôn có chút đắc ý, hắn ta ngẩng cao đầu lên, lúc này nhìn đám người dưới kia, bất giác cảm thấy đúng là một đám thất phu.
“Xịt!”
Cũng đúng vào lúc Cố Ngông vừa nói hết câu này, âm thanh hít phải khí lạnh lần lượt vang lên.
Các vị đại thần đều rất ngạc nhiên, không dám tin đây là sự thật.
Ngoại trừ Binh bộ thượng thư cùng với Hình bộ thượng thư ra, tất cả những người còn lại đều hết sức kinh ngạc.
Bảy vạn vạn lượng bạch kim đó.
Còn có lương điền tư sản đáng giá năm vạn vạn lượng.
Mấy vị Quốc công càng nhịn không được mà một mình lẩm bẩm.
“Đám thương nhân này có tiền tới vậy ư? Sớm biết như vậy từ đầu hốt luôn bọn chúng, thế có phải đỡ phải lo Bắc phạt không có tiền rồi không?”
“Chẳng trách Thanh Tiêu hiền điệt lại gây phiền phức cho đám thương nhân này, thì ra nó sớm đã biết đám thương nhân này có tiền như vậy rồi sao? Hối hận quá, quá hối hận, sớm biết đích thân ta tới xử lý bọn chúng rồi.”
“Bảy vạn vạn lượng, chừng này đủ để Bắc phạt rồi chứ?”
Từng vị từng vị võ quan đều không nhịn được mà xì xào bàn tán, bọn họ đều bị những con số trên trời này dọa sợ rồi.
Thế là các vị Văn quan là những người lên tiếng trước.
Lễ bộ thượng thư là người đầu tiên bước ra khỏi hàng, lớn tiếng nói.
“Bệ hạ, nay quốc khố dồi dào, thần khẩn cầu bệ hạ cấp tiền cho Lễ bộ, đầu tiên là để chuẩn bị cho Thọ đản của bệ hạ, thứ hai là gần đây quan phục của nội quan và văn võ bá quan, hoàng thất nghi trượng vân vân đều cần được thay mới, dùng để nghênh đoán năm đầu tiên tân triều thay đổi.”
“Thần, khẩn xin bệ hạ.”
Lễ bộ thượng thư giảo hoạt nhất, biết có tiền bèn là người đầu tiên đứng ra bàn tới việc tiền nong.
“Cần bao nhiêu?”
Nữ đế bình tĩnh nói.
Có lẽ là vì có tiền rồi, nên nữ đế không trốn tránh vấn đề này nữa, trực tiếp hỏi luôn.
“Không nhiều, năm trăm vạn lượng là đủ.”
Lễ bộ thượng thư Vương Tân Chí nói ra một con số.
Lời vừa dứt, giọng nói của Cố Ngôn vang lên.
“Năm trăm vạn lượng? Cần nhiều ngân lượng như vậy để làm gì chứ? Chuyện quan phục của chúng ta cùng nghi trượng có thể kéo dài thêm một thời gian nữa, dù sao cũng chưa quá cũ, nay khó khăn lắm mới có chút ngân lượng, cứ như vậy muốn dùng lãng phí sao?”
Cố Ngôn nói ra một con số trên trời, nhưng ngươi bảo hắn ta nôn tiền ra, hắn vẫn là không nỡ ấy chứ.
“Không phải đâu, Cố thượng thư, lời này của ngài là có ý gì đây? Thọ đản của bệ hạ, sứ giả của hàng ngàn quốc gia sẽ tới thăm, các loại ban thưởng không dùng ngân lượng sao? Hơn nữa sứ giả tới thăm, chúng ta vẫn cứ dùng quan phủ cũ, dùng lại đồ cũ, người ta sẽ thấy chúng ta ra sao đây?”
“Chưa kể, ta cũng đâu có đòi nhiều đâu, mới có năm trăm vạn lượng, chư vị đại nhân, các vị cho ý kiến đi, có nhiều không?”
Vương Tân Chí mở miệng, gã không cảm thấy bản thân đưa ra cái giá quá cao.
“Năm trăm vạn lượng quá nhiều rồi, bệ hạ, thần không đồng ý, nhiều nhất cũng chỉ có thể giao ra năm mươi vạn lượng, chúng ta vừa mới giết đám thương nhân phiên bang kia xong, giờ lại đi ban thưởng cho đám sứ giả này sao? Vậy chẳng phải qua nực cười sao? Lần này không thưởng, lần tới tính sau.”
Cố Ngôn trực tiếp hạ giá xuống, năm trăm vạn lượng khẳng định không cho, năm mươi vạn lượng đi, tiết kiệm chút tiền.
“Xì! Cố thượng thư, ngươi đúng là cái đồ keo kiệt bủn xỉn, lao phu cần năm trăm vạn lượng, ngươi vừa mở miệng ra đã ép ta xuống còn năm mươi vạn lượng? Năm mươi vạn lượng làm được cái gì chứ?”
“Ít nhất là ba trăm vạn lượng, ngươi không đưa cũng phải đưa, nếu ngươi không đưa, hôm nay lão phu dám đứng trước mặt bệ hạ nói cho ngươi biết, sau này đồ của Hộ bộ các ngươi dùng là thứ tệ nhất cũ nhất.”
Vương Tân Chí cũng xả giận.
Bảy vạn vạn bạch kim lận đó! Đại ca, là bảy vạn vạn lượng, ta cần năm trăm vạn lượng, nhiều sao? Hoàn toàn không nhiều chút nào đâu được chưa?
“Vậy được thôi, ta một lượng cũng không đưa cho ngài, trời ơi, Vương đại nhân đúng là tốt quá, không đưa ngân lượng vẫn có thể nhận được đồ cũ, ta ở đây thay mặt trên dưới Hộ bộ đội ơn ngài.”
Giờ này khắc này đây, Cố Ngôn trong giây phút thay đổi hoàn toàn, nhắc tới ngân lượng, cả người hắn ta đều không như trước nữa.
Khoe khoang quốc khố có tiền thì được!
Muốn quốc khố xuất tiền ra á? Xin lỗi, mời ngài đi chỗ khác chơi, đừng có chướng mắt ta.
“Ngươi!”
“Ngươi!”
Vương Tân Chí chỉ vào Cố Ngôn, ngón tay run rẩy.