Lý thúc quả nhiên là có thể trọng dụng, ra roi thúc ngựa đưa mật hàm tới hoàng cung, sợ mình lại bị trừng phạt.
Hứa Thanh Tiêu trong nháy mắt liền hiểu được vì sao Lý Quảng Tân phải viết phong mật hàm này.
Bản thân hắn nhiều lần giết nhiều thương nhân như vậy, hiển nhiên ông ta lo lắng mình lại bị nữ đế trừng phạt, cho nên mới để cho người ta ngựa không ngừng vó đưa mật hàm tới.
Quả nhiên là có tâm mà.
"Mong bệ hạ thứ tội."
"Chuyện guồng nước, thần, lúc dự tính cũng không dám cam đoan có thể tăng sản lượng ruộng tốt, cho nên cũng không dám nói cho bệ hạ biết, mong bệ hạ minh giám."
Sau khi hiểu được chuyện gì xảy ra, Hứa Thanh Tiêu bái một bái với nữ đế, thừa nhận sai lầm.
Tuy rằng mình không có sai lầm gì, nhưng đối mặt với đế vương, không sai cũng phải nói có sai.
"Ái khanh nặng lời rồi."
"Vật này là thần khí giang sơn xã tắc, trẫm tất nhiên hiểu rõ, cũng hiểu được ái khanh đã hao bao nhiêu tâm sức, sao có thể trách tội ái khanh?"
"Hứa Ái Khanh, hôm nay trẫm tìm ngươi đến là có ba chuyện."
"Thứ nhất, vật này nếu được quảng bá toàn diện ở Đại Ngụy, có thể mang đến mấy phần gia tăng giá trị lương thực cho Đại Ngụy?"
Nữ đế hỏi.
"Ừm... Thần không dám cam đoan quá nhiều, ít nhất tăng thêm ba thành, Phủ Nam Dự dù sao cũng chỉ là một tòa phủ đô, nếu lan rộng ra cả nước, thần không dám cam đoan.”
Hứa Thanh Tiêu nói ra một đáp án chắc chắn.
Nói khoác lác với người ngoài hoàn toàn không thành vấn đề, nhưng đừng nói là ba thành, Hứa Thanh Tiêu dám chắc chắn sẽ tăng gấp ba lần, nhưng đối diện với nữ đế, Hứa Thanh Tiêu không dám nói lung tung, ngộ nhỡ làm không được thì sao? Chính mình chẳng phải sẽ bị nắm thóp rồi sao?
Không việc gì thì đừng rước thêm phiền phức vào thân.
Nữ đế: "..."
Triệu Uyển Nhi: "..."
Trong Dưỡng Tâm điện, hai nữ nhân đều có hơi sửng sốt, nếu như không phải Lý Quảng Hiếu từng nói Hứa Thanh Tiêu ở nhà thề son sắt cam đoan ít nhất tăng gấp đôi, các nàng thiếu chút nữa đã tin rồi.
Trên long ỷ.
Nữ đế trong nháy mắt liền hiểu được thứ mà Hứa Thanh Tiêu đang nghĩ là gì, trong lòng có chút cười khổ, nhưng vấn đề này nàng nhất định phải để cho Hứa Thanh Tiêu nghiêm túc trả lời.
Vì chuyện này có ảnh hưởng rất lớn, không thể có sai sót gì.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu rõ ràng sẽ không nói thật.
Nghĩ tới đây, nữ đế hơi nhắm mắt lại, sau đó lại chậm rãi mở ra, thử vận chuyển tâm tương thông, môn thần thông này nàng tu luyện cũng đã lâu, hiệu quả không tốt, khó có thể nghe được tiếng lòng của hắn, hơn nữa sau khi sử dụng sẽ hao tổn tinh thần lực rất nhiều.
Không thể dùng nhiều, nếu không sẽ gây tổn thương rất lớn đối với mình, nhưng gặp phải loại chuyện này, nàng không thể không dùng.
Tất nhiên, cho dù nó có tác dụng hay không cũng là một ẩn số.
Vận truyền tâm tương thông, sau đó nàng lại mở miệng một lần nữa.
"Thật sao?"
Nàng hỏi.
Đối mặt câu hỏi lần thứ hai này của nữ đế, Hứa Thanh Tiêu bày ra vẻ mặt nghiêm túc nói.
"Bệ hạ, thần há dám nói dối trước mặt ngài! Thần có thể bảo đảm, giá trị gia tăng là ba phần.”
Vẻ mặt của Hứa Thanh Tiêu rất nghiêm túc, nói chắc như đinh đóng cột.
Nhưng mà nội tâm lại có chút buồn bực.
“Ba phần mà người còn không hài lòng sao?”
"Nếu không thì gấp ba lần? Tuy nói gấp ba lần có chút khoa trương, nhưng cũng không phải không được, chu cấp cho các huyện phủ nghèo khó, mua hạt giống canh tác, để cho bọn họ khai phá ruộng hoang, ai khai phá chính là của người đó, lại miễn thuế năm đầu tiên.”
"Chỉ cần nguồn nước dồi dào, dân chúng tranh nhau đi canh tác, sao chứ? Hạt giống trồng trọt không thể cho không dân chúng, vậy sẽ có chút thiệt thòi? Cho vay cũng không thể sao? Trước tiên cho dân chúng, ngươi một cái cuốc ta một cái xẻng, làm càng lớn càng mạnh, còn gầy dựng nên thời đại huy hoàng, bội thu rồi thì dùng lương thực trả nợ còn không đơn giản sao? ”
Nội tâm của Hứa Thanh Tiêu thầm nghĩ, con người của hắn chính là cổ quái như thế, có thể làm được một công đôi chuyện, ngoài mặt nghiêm trang, nội tâm lại đang miên man suy nghĩ, thật giống như đang viết bảng kế hoạch, ý nghĩ và thứ viết ra hoàn toàn không nhất quán.
Nhưng trên long ỷ.
Trong mắt nữ đế lại lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Bởi vì nàng phát hiện ra... Chính mình thế mà lại nghe được tiếng lòng của Hứa Thanh Tiêu.
Đây là tương thông chi thuật.
Cuối cùng cũng có một lần thành công rồi, hơn nữa còn là thời khắc mấu chốt như thế.
Gấp ba lần sản xuất ngũ cốc?
Khai phá đất hoang?
Cho vay để mua hạt giống trồng trọt?
Ý tưởng quá tuyệt.
Nữ đế trong lòng nhịn không được tán thưởng, Đại Ngụy có rất nhiều ruộng tốt bị bỏ hoang, nguyên nhân đơn giản là vấn đề nguồn nước, hơn nữa còn một ít vấn đề về hạt giống vân vân, dân chúng vốn vô cùng nghèo khổ, làm sao có thể mua được những vật này.
Đương nhiên nguồn nước là quan trọng nhất, nếu không, thà đập nồi bán sắt, cũng không thiếu một món dụng cụ canh tác.
Chỉ là ý nghĩ này của Hứa Thanh Tiêu rất tốt, để cho triều đình phân bổ trước, mua hạt giống canh tác, để cho dân chúng sử dụng, chờ sau khi thu hoạch bội thu, lại dùng lương thực tương đương để trả nợ, đôi bên cùng có lợi.
"Có đại tài như vậy, lại biết che giấu tài năng, trẫm vẫn luôn cảm thấy Hứa ái khanh quá mức nóng vội, lại không nghĩ tới Hứa ái khanh lại có tấm lòng như vậy."
Nữ đế trong lòng cảm khái.
Nhưng nàng không nghĩ nhiều, không thể để Hứa Thanh Tiêu phát hiện ra điều khác thường gì.
"Ừm."
"Hứa ái khanh, chuyện thứ hai mà hôm nay trẫm muốn tìm ngươi, chính là muốn nói vài câu trong lòng với ái khanh."
"Chuyện Hoài Bình quận vương, trẫm biết, trên một số phương diện có thể do trẫm làm chưa được tốt, để ái khanh chịu ủy khuất, mấy ngày nay, trẫm thỉnh thoảng cũng nghĩ tới việc này."
"Trẫm cũng biết, ái khanh cũng không phải thánh nhân, tất nhiên trong lòng có khúc mắc, cho nên hôm nay hy vọng ái khanh tha thứ cho trẫm, mặc dù trẫm cũng có khổ tâm, không để tâm đến ái khanh."
"Hôm nay trẫm sẽ bồi thường cho ái khanh được không."
Nữ đế lên tiếng, ngữ khí vô cùng ôn hòa xin lỗi Hứa Thanh Tiêu.
Cũng vào giờ khắc này.
Hứa Thanh Tiêu sửng sốt.
???
???
???
Đường đường là nữ đế Đại Ngụy? Cửu ngũ chí tôn! Chúa tể vô thượng của Đại Ngụy lại xin lỗi mình?
Mấy câu nói của nữ đế, nghe như bình tĩnh, nhưng bên tai Hứa Thanh Tiêu giống như sấm sét nổ tung.
Hắn thật sự không ngờ, nữ đế lại xin lỗi mình, đây chính là đế vương, đế vương của Đại Ngụy đó.