Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 419 - Chương 419: Cái Gì? Hứa Thanh Tiêu Thế Mà Lại Thích Trẫm? (5)

Chương 419: Cái Gì? Hứa Thanh Tiêu Thế Mà Lại Thích Trẫm? (5)

Từ xưa đến nay, làm gì có chuyện đế vương nào không đúng? Chỉ có thần tử không đúng, đế vương mới có thể biết sai vẫn có thể phạm sai lầm nhưng chưa từng có đế vương nào nhận sai.

Nhưng không nghĩ tới, nữ đế lại nhận sai.

A... Chuyện này!

Thật sự có chút kinh ngạc, nhưng sau khi phục hồi tinh thần, Hứa Thanh Tiêu vẫn hít sâu một hơi, bái nữ đế một cái.

"Bệ hạ! Người nặng lời rồi!”

"Chuyện Hoài Bình, thần cũng có lỗi, không thể đặt mình vào vị trí của bệ hạ mà suy nghĩ, thần ở trong thiên lao, cũng có tự kiểm điểm lại mình."

"Thần!…”

"Bệ hạ vạn tuế."

Hứa Thanh Tiêu vốn định hư tình giả ý một phen, nhưng cuối cùng lại hít sâu một hơi, hắn chỉ nói một câu bệ hạ vạn tuế, xem như đáp lại.

Hắn từ đầu đến cuối đều không nghĩ tới, nữ đế sẽ nhận sai với mình.

Nàng là đế vương, nhận sai với mình, đây đã là một sự nhân nhượng hết sức lớn rồi, cho nên Hứa Thanh Tiêu cũng không muốn hư tình giả ý nữa.

Chuyện của Hoài Bình quận vương.

Hắn cũng đã buông bỏ rồi.

Nghe được lời Hứa Thanh Tiêu nói, trong lòng nữ đế cũng vui sướng, khúc mắc này cuối cùng cũng không còn.

Không lâu sau đó nàng tiếp tục mở miệng.

"Chuyện thứ ba, trẫm thấy bây giờ ngươi cũng sắp hai mươi mốt tuổi rồi, nhậm chức Hộ bộ thị lang, có điều trẫm luôn cảm thấy ngươi vẫn còn thiếu thứ gì đó, nghĩ tới nghĩ lui…"

"Trẫm nghĩ thông suốt rồi, ái khanh, chắc là ngươi vẫn chưa thành gia đúng chứ?"

Nữ đế hỏi.

"Thành gia? Chuyện này thì chưa.”

Hứa Thanh Tiêu thành thật trả lời.

"Tỳ nữ của trẫm, Triệu Uyển Nhi, sinh ra tuyệt mỹ, hơn nữa tâm linh khéo léo, cũng thông minh hơn người, nếu Hứa ái khanh không ngại, trẫm tính gả Triệu Uyển Nhi cho ngươi, ngươi thấy thế nào?"

Nữ đế mở miệng, một câu nói khiến hai người trong đại điện bị dọa sợ.

Kết duyên?

Phản ứng đầu tiên của Hứa Thanh Tiêu chính là còn có loại chuyện tốt này sao? Ô, không đúng, sao đang yên đang lành lại hứa gả Triệu Uyển Nhi cho mình?

Triệu Uyển Nhi này tuy rằng tướng mạo quốc sắc thiên hương, nhưng vấn đề là, nữ nhân có thể thường xuyên làm bạn bên cạnh nữ đế, khẳng định cũng không phải là người tốt đâu, hơn nữa, ngộ nhỡ là phái người đến giám sát mình làm sao?

Không được! Không thể được!

"Bệ hạ, thần, mặc dù đến tuổi thành gia, nhưng quốc gia bất định, sao lại nghĩ đến chuyện bản thân? Thần, vẫn hy vọng có thể dốc sức cho Đại Ngụy nhiều hơn, chuyện thành gia, coi như bỏ đi, đa tạ hảo ý của bệ hạ. ”

Hứa Thanh Tiêu lựa lời từ chối.

Mình có rất nhiều bí mật, tuyệt đối không thể thành gia, hẹn hò thì còn được, thành gia thì không được.

Hứa Thanh Tiêu mở miệng rồi, Triệu Uyển Nhi vừa thở phào nhẹ nhõm, nhưng không hiểu sao cũng có chút cảm giác nói không nên lời, dù sao bị người khác cự tuyệt, đổi lại là ai cũng không thoải mái.

"Ái khanh nói nặng, thành gia lập nghiệp là việc mỗi người tất phải làm, ái khanh chớ có cảm thấy đường đột, Uyển Nhi cũng rất tốt, trẫm có thể cam đoan với ngươi."

Nữ đế lần thứ hai lên tiếng, đồng thời cũng tò mò Hứa Thanh Tiêu vì sao cự tuyệt, không tự chủ được lại nói thêm vài câu.

"Bệ hạ! Thần, cảm tạ hảo ý, nhưng thần, đã lập lời thề, ngày nào Đại Ngụy còn chưa phồn vinh, thì ngày đó thần cũng không lập thê. ”

Hứa Thanh Tiêu nghiêm túc nói.

Mà trong lòng lại bổ sung thêm nửa câu.

"Trừ phi cưới người."

Tiếng tim vang lên.

Trong phút chốc, nữ đế sững sờ tại chỗ.

???

???

???

Bốn chữ này của Hứa Thanh Tiêu khiến cho nữ đế sững sờ tại chỗ.

Những lời này quả thực là đại nghịch bất đạo.

Nhưng theo bản năng vẫn có chút bối rối, bởi vì nàng chết cũng không nghĩ tới, Hứa Thanh Tiêu lại có ý nghĩ này?

Đại tài vạn cổ trước mắt... Lại thích mình?

Chuyện này sao có thể.

Không đúng, trong khoảng thời gian ngắn, nữ đế phục hồi tinh thần lại, nàng theo bản năng phủ nhận, nhưng trong nháy mắt nàng hiểu được, Hứa Thanh Tiêu vì sao cống hiến cho triều đình như vậy, là bởi vì thích mình.

Nếu nói Triệu Uyển Nhi quốc sắc thiên hương, mà mình cũng là tuyệt sắc nhân gian, bình thường mà nói mình quả thực hơn Uyển Nhi một bậc, chẳng qua bởi vì vấn đề thân phận, không ai dám nghĩ lung tung, nhưng Hứa Thanh Tiêu phóng đãng không kiềm chế được, là thiên hạ đại tài, ngạo khí lăng nhiên.

Làm những việc mà người khác không dám làm, nghĩ đến những điều mà người khác không dám nghĩ đến.

Cho nên, Hứa Thanh Tiêu có ý nghĩ này, nàng tin.

Có điều.

Chuyện này không thể.

Trẫm là cửu ngũ chí tôn, đế vương Đại Ngụy, kiếp này hiến thân cho Đại Ngụy, tuyệt đối không có khả năng kết hôn.

Hứa ái khanh.

Ngươi quả thật là... Haizz.

Ánh mắt nữ đế cực kỳ phức tạp, nàng lẳng lặng nhìn nam tử đứng dưới điện.

Tướng mạo phi phàm, khí vũ hiên ngang, cả người Hạo Nhiên chính khí vờn quanh, nữ tử thiên hạ hầu như không có mấy người không động tâm, nhưng mình cũng không phải là nữ tử bình thường.

Bản thân là hoàng đế của Đại Ngụy.

"Hứa ái khanh."

"Trẫm...."

Nữ đế muốn nói gì đó, nhưng lời nói đến miệng, lại không dám tiếp tục nói nữa, nàng không thể để cho Hứa Thanh Tiêu biết mình đọc được nội tâm, hơn nữa cũng không muốn bởi vậy mà đả kích Hứa Thanh Tiêu.

Nhưng nàng càng không hy vọng Hứa Thanh Tiêu nảy sinh chấp niệm đối với mình.

Khó xử, nữ đế có chút mệt mỏi, có lẽ là tác dụng phụ của thuật đọc nội tâm, cũng có lẽ do trong khoảng thời gian ngắn tâm tình bị rối loạn.

Nữ đế cuối cùng thở dài nói.

"Hứa ái khanh, nếu đã như thế, vậy việc này bỏ qua đi, ngươi trở về nghỉ ngơi mấy ngày cho thoải mái."

Nữ đế cũng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể chấm dứt đề tài này.

“Đa tạ bệ hạ!”

"Thần, cáo lui."

Hứa Thanh Tiêu cáo lui, đồng thời trong lòng cũng có chút buồn bực, ánh mắt của nữ đế này nhìn mình phức tạp cổ quái như vậy? Chẳng lẽ không cần muội tử cũng không được sao?

Có điều đối với chuyện nam nữ, Hứa Thanh Tiêu tạm thời không có hứng thú gì, ít nhất trước mắt là như vậy, cho dù là nữ đế cũng chỉ là đùa giỡn, cũng không phải nói không có khả năng cưới được nữ đế.

Mà là loại tính cách này, nhìn xa một chút là được rồi, duy trì loại ý nghĩ thần thánh là tốt nhất, sự hấp dẫn lớn nhất của băng sơn mỹ nữ chính là không chiếm được, chiếm được rồi thì không còn ý nghĩa nữa rồi.

Nhưng bất luận nghĩ như thế nào, Hứa Thanh Tiêu đều có chút tò mò ánh mắt của nữ đế, đặc biệt cổ quái, cẩn thận hồi tưởng lại một màn vừa rồi, trong lúc đột ngột Hứa Thanh Tiêu không khỏi nhíu mày.

“Bệ hạ sẽ không lầm tưởng ta thích người chứ?"

Hứa Thanh Tiêu đột nhiên hiện lên ý nghĩ này, có điều chỉ suy nghĩ một chút, Hứa Thanh Tiêu lập tức lắc đầu, chắc là không đâu, nữ đế ăn no không việc gì làm sao có thể nghĩ đến chuyện này?

Thôi không nghĩ nữa, đi thôi, đi thôi.

Bình Luận (0)
Comment