Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 425 - Chương 425: Hẹn Hò Không? Đệ Nhất Tuyệt Sắc Tiên Đạo (5)

Chương 425: Hẹn Hò Không? Đệ Nhất Tuyệt Sắc Tiên Đạo (5)

“Đa tạ cô nương, nếu như ta thoát được khốn tất sẽ báo đáp cô nương lại gấp trăm lần.”

Hứa Thanh Tiêu cảm thấy đối phương hẳn là hơi có vấn đề cho nên chỉ đáp lại một câu qua loa.

Nhưng rất nhanh, hồi âm lại tới.

“Tiền bối khách khí rồi, ngài và ta đều là nhân tộc, lẽ ra nên giúp đỡ cho nhau, hơn nữa tiền bối cũng vì nhân tộc mà bị nhốt trong cảnh u tối, vãn bối làm chuyện này cũng là vì nghĩa vụ, chỉ là lúc tìm được những thứ này rồi làm sao có thể giao cho tiền bối được?”

Đối phương hỏi.

Hứa Thanh Tiêu lập tức hiểu rõ đối phương muốn làm gì, muốn hỏi được địa chỉ của mình sau đó lại tìm người đến đánh mình một trận đây mà, loại mánh khóe này Hứa Thanh Tiêu ta há có thể không biết? Cho nên Hứa Thanh Tiêu viết thẳng:

“Ta bị vây bên trong u tối, nhưng học trò của ta có thể liên hệ được với ta, học trò của ta tài hoa kinh thế, ta cũng đã có liên lạc qua với học trò của ta, tháng sau sẽ tổ chức Thái Bình thi hội, học trò của ta sẽ đến ngày hội dự tiệc, đến lúc đó người nào kinh thế nhất thì đó chính là học trò của ta.”

“Cô nương đừng nói nữa, yêu ma đã nhận ra, nói đến đây thôi nhé.”

“Có nội ứng, kết thúc giao dịch.”

Hứa Thanh Tiêu một hơi viết xong ba hàng này thì phất phất tay, không thèm liên hệ nữa.

Muốn câu cá à?

Tắm một cái rồi đi ngủ đi.

Nằm ở trên giường, Hứa Thanh Tiêu căn bản là không để ý gì, cứ thế mà ngã đầu nghỉ ngơi.

Về phần Thái Bình thi hội? Hứa Thanh Tiêu đã xác định là sẽ không làm thơ, cho nên cho dù đối phương có đến dự tiệc thật thì hắn cũng chắc chắn sẽ không bị hoài nghi. Lùi một vạn bước mà nói thì nếu như thật sự bị tìm ra thì làm sao nào?

Tiểu thư, nói chuyện cần phải có chứng cứ, ngươi có chứng cứ gì chứng minh ta đùa giỡn ngươi?

Cái gì? Ngươi muốn báo quan, đợi một lát nha, chời ta mặc quan phục, lại đây, cô nói đi, xin hỏi cô đã gặp chuyện gì vậy.

Nói tóm lại là Hứa Thanh Tiêu vốn không lo lắng gì.

Mà trong Tàng Kinh Các Đại Ngụy.

Sau khi nhìn thấy hồi âm mới thì trong ánh mắt của Thủy Vân Yên hiện lên đầy vẻ lo lắng.

“Tiền bối, ngài yên tâm, ta nhất định sẽ lấy bằng được năm loại vật liệu này cho ngài.”

“Chẳng qua ta sợ ta không thể tìm thấy đồ nhi của ngài.”

“Thi hội tháng sau? Người kinh thế nhất?”

Thủy Vân Yên đã hoàn toàn tin tưởng Hứa Thanh Tiêu là nhân vật tuyệt thế nho đạo, ít nhất cũng là bán thánh, cho nên nàng vô cùng kích động chờ đợi đến ngày mình sẽ cứu một vị thánh nhân ra, cứ như vậy cũng coi như là nàng đang tạo phúc cho chúng sinh.

Về phần những vật phẩm này nàng nhất định sẽ thu thập được, sau đó lại giao lại cho đồ đệ của đối phương.

Điều duy nhất mà nàng lo lắng trước mắt chính là nàng sẽ không tìm được người, nhưng cũng không quan trọng, ít nhất thì nàng biết đồ đệ của vị tiền bối kia nhất định sẽ tham gia Thái Bình thi hội vào tháng sau, hơn nữa, đồ đệ của thánh nhân chắc chắn sẽ không tầm thường, người có thể đứng đầu bảng nhất định là đồ đệ của vị thánh nhân này.

Nghĩ tới đây, Thủy Vân Yên lập tức đi về phía trong Tàng Kinh Các, nàng muốn đi tra một vài tư liệu liên quan đến năm loại vật liệu kia, nhanh chóng thu thập xong trước khi Thái Bình thi hội bắt đầu.

Tránh làm cho tiền bối đợi không kịp, như thế đối với thiên hạ này mà nói chính là một chuyện không hay.

Không ai tin được Thủy Vân Yên người được vinh xưng là đệ nhất lãnh diễm tiên tử thật ra lại cất giấu trong người một trái tim đầy chân thật và nhiệt tình.

Vào ngày hôm sau.

Trong hoàng cung lại truyền đến một ý chỉ.

“Bệ hạ có chỉ, Hộ bộ Thị Lang Hứa Thanh Tiêu tuổi gần hai mươi mà đã đảm nhiệm chức vị Hộ bộ Thị Lang, có lẽ sẽ có nhiều áp lực, cho nên ban thưởng một lệnh bài để cho Hộ bộ Thị Lang Hứa Thanh Tiêu thường được vào Tàng Kinh các trong cung, tĩnh tâm đọc sách, tăng nhanh kiến thức, để tránh lại làm ra những chuyện quá kích, khâm thử.”

Lúc ý chỉ của nữ đế vang lêm, Hứa Thanh Tiêu có hơi kinh ngạc.

Đây đúng thật là buồn ngủ lại gặp chiếu manh mà.

Hôm qua hắn cơm nước không vào chính là vì bận suy nghĩ đến chuyện làm thế nào để được vào hoàng cung đọc sách, thật không ngờ tới nữ đế vậy mà lại chủ động cho mình vào Tàng Kinh Các đọc sách, lại ban cho mình một lệnh bài kinh các? Bảo mình có thể tự do bước vào Tàng Kinh Các?

Không ngờ tới dưới gầm trời này lại còn có chuyện tốt như vậy?

Chẳng qua suy nghĩ một chút thì thấy hình như cũng bình thường mà thôi, dù sao mình tuổi còn trẻ mà đã trở thành Hộ bộ Thị Lang, hai mươi tuổi đã là quan viên tòng tứ phẩm, từ trước đến nay Đại Ngụy hẳn là không xuất hiện nhiều người như vậy đâu nhỉ?

Để mình vào đó học cho giỏi cũng là chuyện đương nhiên thôi.

Nghĩ đến đây, Hứa Thanh Tiêu lại mang vẻ mặt tràn ngập vui vẻ nhận lấy kinh các lệnh, thưởng cho thái giám truyền tin mấy lượng bạc, người kia cũng cười ha hả rời đi, trước khi đi lại còn bảo Hứa Thanh Tiêu là người tốt.

Sau khi tiễn thái giám đi xong, Hứa Thanh Tiêu chỉnh lại quần áo một chút rồi đi thẳng đến hướng Tàng Kinh Các của hoàng cung.

Trước mắt xem như cũng không có việc gì làm, chi bằng đi xem sách một chút, tốt nhất là tăng thêm sự hiểu biết của mình.

Cứ như vậy, sau hai khắc đồng hồ.

Hứa Thanh Tiêu đi đến bên dưới Tàng Kinh Các Đại Ngụy.

Tàng Kinh Các của hoàng thất to lớn uy nghi, trông như một tòa bảo tháp. Hắn cầm kinh các lệnh trong tay, thủ vệ nơi này thấy vậy thì cũng có hơi tôn trọng Hứa Thanh Tiêu.

Sau khi bước vào liền có thái giám quản lý kinh các đi tới, nói một chút về quy củ bên trong kinh các.

Không thể sao chép, không thể viết thêm.

Nếu như cần mang về thì nhiều nhất cũng chỉ có thể mang đi được hai cuốn, đồng thời trong vòng một tháng không được phép mượn ra ngoài nữa.

Không cho phép gây ra những tiếng động ồn ào lớn tiếng trong kinh các, đương nhiên loại quy củ này cũng chỉ nói sơ qua một chút mà thôi, nếu như Hứa Thanh Tiêu thật sự muốn ồn ào lớn tiếng thì cũng không ai dám ngăn hắn lại.

“Hứa đại nhân, ngài định xem sách gì vậy? Có cần nô tài chỉ đường cho ngài không?”

Thái giảm thủ các cười nịnh nọt nói.

“Như vậy là tốt rồi, làm phiền công công, bản quan muốn xem một vài thư tịch về các loại dược liệu.”

Hứa thanh tiêu cười nói.

“Dược liệu? Hứa đại nhân, ngài đi theo ta.”

Thái giám thủ các chỉ suy nghĩ một chút rồi liền đi về phía trước dẫn đường, không bao lâu sau hắn đã đưa Hứa Thanh Tiêu đến bên dưới thư các rồi nói:

“Hứa đại nhân, đây là phân loại dược liệu, trước sau có bảy tòa, hết thảy có mười bảy vạn năm ngàn quyển sách, đều là thư tịch về dược liệu, ngài muốn xem loại thư tịch dược liệu nào? Nô tài có thể đi tìm giúp ngài, tránh cho làm hao phí thời gian của đại nhân.”

Bình Luận (0)
Comment