Đối phương nói như thế, cực kì hiểu ý người khác.
“Không cần, vô cùng cảm tạ ý tốt của công công.”
Hứa Thanh Tiêu lấy tờ ngân phiếu mười lượng bạc ra rồi mặt không đổi sắc đưa cho đối phương, hắn nói một câu gửi lời cảm ơn.
Hắn không thể nào nói ra mình đang cần tìm loại dược liệu gì, chuyện này cố gắng giữ bí mật một mình hắn biết là tốt nhất.
“Đại nhân khách khí, đại nhân, nô tài ở cách đây không xa, đây là hoán lệnh, ngài chỉ cần lắc nhẹ một cái, nô tài sẽ chạy đến ngay.”
Đối phương cười nói.
“Làm phiền rồi.”
Hứa Thanh Tiêu khẽ gật đầu rồi sau đó bắt đầu đọc thư tịch.
Thư tịch không dày, Hứa Thanh Tiêu chỉ cần quét mắt một lượt là có thể ghi nhớ trong đầu, cho nên nhìn như mười mấy vạn cuốn sách nhưng nếu chỉ là nhớ và tra thôi thì chỉ cần hai ba ngày là có thể xem hết toàn bộ.
Đâu chính là lợi ích khi khai khiếu Nho đạo, đọc sách rất nhanh.
Cứ như vậy, mỗi quyển đều được Hứa Thanh Tiêu đọc qua một cách nghiêm túcm.
Một lượng tin tức lớn lập tức tràn vào trong não, mặc kệ là có tác dụng hay không thì cũng không sao, dù sao thì nhớ hết chắc chắn sẽ không sai.
Giờ khắc này, Hứa Thanh Tiêu giống hệt như một khối bọt biển điên cuồng hấp thu những kiến thức này, không thấy chán mà ngược lại thấy rất vui.
Quả nhiên đọc sách khiến cho ta vui vẻ mà.
Cứ như vậy, sau ba ngày.
Cuối cùng Hứa Thanh Tiêu cũng xem hết mười bản vạn cuốn thư tịch đồng thời... cũng biết được năm loại dược liệu mà Hứa Thanh Tiêu nói khủng bố đến mức nào.
Thiên Ngoại vẫn kim là một viên thiên thạch nặng vạn cân từ trên trời rơi xuống, bên trong có một khối vẫn kim nặng khoảng chừng nửa lượng, nhưng có thể tạo ra binh khí ngũ phẩm, cũng là vật liệu để tạo ra vương giả binh khí tứ phẩm, một lượng năm vạn lượng bạc, hơn nữa vậy mà còn mua không được, một cân lên đến mười vạn lượng.
Linh Mộc tâm lục phẩm, cây cối không có tim, một vạn cây mới có được một gốc linh mộc, mà một vạn khối linh mộc mới có một gốc có tim, còn nhất định phải là lục phẩm. Giá cả của thứ này không được viết cụ thể, rất khó để mua được.
Tử Ngọc tủy vạn năm, cái này còn khoa trương hơn nữa, tử ngọc vạn năm đã khó có được hơn nữa còn là tinh hoa bên trong ngọc thạch phỉ thúy, năm mươi vạn lương cũng không thấy có ai mua được.
Phần Cốc linh viêm, thứ đồ chơi này còn đỡ, nơi cực hỏa của thế gian tên là Phần Cốc, tất cả có chín tầng, tầng trong cùng nhất có thể thiêu chết được một võ giả nhị phẩm, mà linh viêm là ngọn lửa nằm ở tầng thứ tư, đồng thời muốn giữ được nó cũng là cả một vấn đề. Tính ra thì không dưới năm mươi vạn lượng, nhưng ít ra thì thứ này có thể dùng ngân lượng để mua được.
Một cân Âm Minh sa, cái này thì lại không hợp thói thường, là ở nơi cực âm chi địa, cát bồng trên đường hoàng tuyền, phàm là loại địa phương này thì quỷ khí âm trầm, yêu ma hoành hành, mà đối với quỷ tu mà nói thì Âm Minh sa có thể làm tăng nhanh tốc độ tu hành đồng thời thứ này cũng toàn là đồ chơi trong nhà của quỷ vương.
Mua thì đoán chừng là không mua được.
Tính đến đây, năm phần vật liệu này trong đó có ba phần là một trăm năm mươi vạn lượng, còn hai phần còn lại thì rất khó mua được nếu như chỉ dựa vào vàng bạc.
Đúng rồi, Hứa Thanh Tiêu còn thông qua thư tịch mà biết được giá trị của linh thạch là bao nhiêu.
Một viên linh thạch trị giá một trăm lượng.
Nói cách khác, Thập phẩm Cố Cảnh đan, chính là một trăm vạn lượng.
Ừ, rất là không hợp lẽ thường luôn.
Cái Đan tần Cổ Kinh kia có phải xem ta là kho vàng hay không?
Đừng nói là Phá cảnh đan, cho dù là Cố cảnh đan hắn cũng không đụng nổi.
Động một cái là trăm vạn lượng bạc.
Bây giờ hắn là Hộ bộ Thị Lang, lương tháng là năm mươi lượng bạc, dựa theo phép tính này thì một năm cũng chẳng qua chỉ có sáu trăm lượng, làm công ba ngàn năm thì sẽ có đủ tiền để mua ba loại vật liệu kia.
Đồng thời giá hàng không thể lên thêm!
Giá trị của ngân lượng cũng không thể giả, nếu không thì lại phải tăng thêm thời hạn vào.
“Không được!”
“Mình phải trở về để mặc cả!”
“Nhất định không thể để cho nó bảo cái gì thì mình làm cái đó được.”
“Cái này ai mà mua được chứ?”
Hứa Thanh Tiêu đã có chủ ý chắc chắn. Hắn siết chặt quyển thư tịch trong tay.
Cũng vào lúc này.
Giữa cánh cửa, một bóng dáng chậm rãi đi về phía mình.
Là một người mặc áo trắng.
Khi chiếc bóng màu trắng đó chậm rãi đi tới, ánh mắt Hứa Thanh Tiêu không nhịn được mà ngó qua.
Đây là một cô nương, người mặc áo màu trắng đang thong dong bước đến, khí chất siêu phàm. Một tia sáng vô tình chiếu xuống, khiến nàng tựa như tiên tử, chỉ đứng ở đó thôi cũng khiến những thứ chung quanh đều bị ảm đạm lu mờ.
Nàng khác với nữ đế, nữ đế cao lãnh bá khí, còn nữ tử trước mắt này cũng cao lãnh, nhưng lại là loại lạnh lùng từ trong ra ngoài.
Tuyệt sắc giai nhân như thế làm cho trong lòng Hứa Thanh Tiêu không nhịn được mà tán thưởng một tiếng.
Nhưng chỉ trong chốc lát Hứa Thanh Tiêu đã thu hồi tầm mắt lại, cũng đâu phải là hắn chưa từng nhìn thấy tuyệt sắc giai nhân như nàng, có chút ngạc nhiên cũng là phản ứng bình thường.
Cách đó không xa, Thủy Vân Yên đang lẳng lặng đứng đó, nàng thoáng nhìn qua Hứa Thanh Tiêu, ánh mắt mang vẻ cực kì bình tĩnh.
Chẳng qua nàng cũng không bước tiếp về phía trước, có hơi mâu thuẫn.
Hứa Thanh Tiêu cũng không nhìn nàng nữa, xinh đẹp lạnh lùng thì não ít nhiều gì cũng có vấn đề, nói trắng ra là kiêu ngạo.
Hứa Thanh Tiêu không thích những người như vậy, càng kiêu ngạo thì Hứa Thanh Tiêu lại càng không thích, thử hỏi xem, có người đàn ông nào mà không thích các em gái hiền lành dịu dàng chứ? Ai lại thích một cô gái cả ngày đều mang vẻ mặt lạnh lùng?
Sau khi đã xem hết sách nơi này, Hứa Thanh Tiêu liền đi đến khu vực tiếp theo. Khó khăn lắm mới tới được Tàng Kinh Các, không có lý nào mà chỉ đọc sách thuốc xong là đi.
Liên quan đến chuyện thánh nhân, Hứa Thanh Tiêu cũng muốn tìm hiểu một chút.
Hứa Thanh Tiêu cố ý rời đi từ một hướng khác, tránh phải tiếp xúc với đối phương.
Thấy Hứa Thanh Tiêu rời đi, trong lòng Thủy Vân Yên không nhịn được mà thở nhẹ ra một hơi. Một lát sau nàng mới cất bước đi đến vị trí mà vừa rồi Hứa Thanh Tiêu vừa đọc sách.
Cùng lúc đó.
Hoàng cung Đại Ngụy.
Công bộ Thượng thư Lý Ngạn Long đang chậm rãi đi vào bên trong Dưỡng Tâm điện.
“Thần, Công bộ Thượng thư Lý Ngạn long, bái kiến bệ hạ.”
Lý Ngạn Long mở miệng, ông ta mang theo một xấp giấy thật dầy đi tới.