Tôn Tĩnh An lên tiếng muốn cầu chức quan Binh bộ viên ngoại lang cho Hoa Tinh Vân.
Mục đích của chuyện này, trong lòng mọi người đều biết rõ.
Nhưng câu này vừa xong thì Binh bộ Thị lang lại không nhịn được đứng ra.
“Bệ hạ, thần cho rằng không ổn.”
“Hoa Tinh Vân ngao du các nước đã ba năm, thần không dám chắc là hắn có tiến bộ hay không nhưng ít nhất là bây giờ Binh bộ không hề thiếu người, hơn nữa người còn chưa về mà đã nói chuyện sắp xếp chức vị trước, cho dù triều đình quý trọng nhân tài thì cũng không đến mức phải quý đến như vậy.”
“Thần cảm thấy không bằng sắp xếp hắn đi Lễ bộ, làm một Chủ sự là được, dù sao Hoa Tinh Vân cũng đã từng đi sứ, sắp tới chính là thọ đản của bệ hạ, Lễ bộ cũng đang rất bận rộn, vừa lúc có thể đưa hắn đi tiếp đãi một vài sứ thần ngoại quốc.”
Binh bộ Thị lang ngay lập tức phản đối.
Bây giờ Binh bộ đang trong lúc toàn tâm toàn ý thương lượng chuyện kế sách bắc phạt, Nho quan ngươi lại muốn cử một người tới giám thị? Ngươi đi mà nằm mơ đi.
“Bệ hạ, Lễ bộ không thiếu người. Thần cho rằng Binh bộ rất ổn, Thị lang đại nhân, kế sách bắc phạt mới có can hệ trọng đại, Hoa Tinh Vân chu du các nước đã tăng thêm rất nhiều tri thức, đến Binh bộ tất nhiên là như cá gặp nước.”
Lễ bộ Thị lang đứng ra đẩy Hoa Tinh Vân ngược lại.
Ý đồ của bọn họ rất đơn giản, để Hoa Tinh Vân đến Binh bộ giám sát kế sách Bắc phạt mới, nếu như phát hiện có gì không đúng thì thông báo sớm một chút để cho mọi người có thể chuẩn bị kĩ kế hoạch, lúc vào triều thì có thể vạch tội và bắt lỗi.
Nếu như kế hoạch Bắc phạt mới không có vấn đề gì, bệ hạ lại đồng ý vậy thì sẽ thật sự chấn hưng Bắc phạt, nếu vậy thì cũng không thành vấn đề, Hoa Tinh Vân sẽ giành được chút công lao, giả dụ nếu như bắc phạt thất bại, Hoa Tinh Vân chỉ là một tên Chủ sự nho nhỏ, có liên quan gì tới hắn đâu?
Nếu như thành công thì xem như là Hoa Tinh Vân tay không mà vớ được một mớ công huân thật lớn.
Bất luận thế nào thì Nho đạo cũng không lỗ.
“Buồn cười, chuyện của Binh bộ há có thể để cho một người đã chu du một vòng các nước về gia nhập? Vậy thì theo lời nói của Thị lang, người rời khỏi Đại Ngụy thì đều có thể đến Binh bộ ta?”
“Mong bệ hạ minh giám.”
Binh bộ Thị lang cũng không ngốc, sao có thể để cho Hoa Tinh Vân tới hái quả ngọt?
Đôi bên tranh luận, còn nữ đế thì căn bản là không quan tâm đến chuyện này. Nàng ngăn trận tranh đấu trên triều nay lại, trực tiếp lên tiếng nói:
“Được rồi, chuyện này chờ khi Hoa Tinh Vân vào triều rồi nói sau, hôm khác bàn tiếp.”
Nàng nói đến đây thì đôi bên đều ngậm mồm lại, hoàng đế đã mở miệng rồi bọn họ còn gì để nói chứ.
Cũng vào lúc này, nữ đế trực tiếp mở miệng.
“Chư vị ái khanh, hôm nay trẫm có chuyện muốn nói.”
Khi giọng câu nói này vang lên, văn võ bá quan đều có hơi tò mò. Bình thường mà nói thì bệ hạ sẽ không chủ động đề cập đến chuyện gì cả, nhưng một khi nói ra thì tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ.
“Trước đó vài ngày, thu hoạch lương thực, sản lượng lúa của phủ đô phủ Nam Dự đã tăng lên gấp bốn thành so với mùa trước.”
“Bởi vì có một vật tên là guồng nước, có thể dẫn nước từ ngoài trăm dặm về chuyển vào bên trong ruộng lương thực của bách tính.”
“Đã giải quyết được gánh nặng lớn về nỗi lo không có nước. Trẫm đã đề nghị Công bộ chế tạo mô hình, các vị ái khanh quan sát thử xem.”
Sau khi nữ đế nói đến đây thì mấy tên thái giám chầm chậm khiêng một cái mô hình đi tới sau đó đặt trước triều đường.
Trong lúc nhất thời, văn võ bá quan cùng nhau nhìn qua.
Một cái guồng nước cỡ nhỏ xuất hiện, hơn nữa lại còn là bản thân nó tự vận chuyển nước.
“Guồng nước? Đây là vật gì vậy?”
“Vận chuyển nước từ ngoài trăm dặm? Có thần kì thế không?”
“Nhìn như đơn giản nhưng đúng là có hiệu quả thật đấy.”
“Đây là phát minh mới của Công bộ sao?”
Nhóm quan lại bàn tán xôn xao, tràn đầy sự tò mò. Bọn họ đều là những người thông minh đứng đầu thiên hạ, chỉ liếc mấy cái rồi suy nghĩ thoáng qua là có thể nhận ra được tầm quan trọng của vật này.
Cũng vào lúc này, Công bộ Thượng thư Lý Ngạn Long chậm rãi đi ra.
“Bệ hạ! Các vị đại nhân, Công bộ đã nghiên cứu vật này mấy ngày nay, đúng là có thể vận chuyển nguồn nước được, hơn nữa thao tác lại đơn giản, có thể gia tăng sảng lượng lương thực cho đại Ngụy.”
“Dự đoán thì chắc là có thể tăng sản lượng lương thực Đại Ngụy lên gấp bội.”
Lý Ngạn Long không dám nói quá nhiều, ông ta chỉ có thể nói gấp bội, đây là căn cứ vào phỏng đoán của ông ta, đương nhiên nếu như dùng ở nơi ruộng hoang vậy thì không đoán chính xác được, chắc là sẽ càng nhiều.
Nhưng chỉ vẻn vẹn gấp bội thôi cũng đã đủ làm cho văn võ bách quan cả triều xôn xao một hồi.
“Sản lượng lương thực tăng gấp bội ư?”
“Vật này có thể làm cho sản lượng lương thực tăng gấp bội? Lý Thượng thư, thật hay giả đó?”
“Nếu như thật sự có thể làm cho sản lượng lương thực của Đại Ngụy tăng lên gấp bội vậy thì đây có thể xem như là thần vật của Đại Ngụy.”
“Có vật như thế thì chuyện Đại Ngụy được phục hưng sẽ trong tầm tay.”
Đám người rung động nói.
Khỏi phải nói, chuyện sản lượng lương thực tăng gấp bội có thể giúp cho dân chúng được ăn no, mọi người có thể yên tâm sinh con đẻ cái, hơn nữa tiền thuế Đại Ngụy thu được cũng sẽ tăng lên gấp bội, dù sao thì bảy thành quốc thuế Đại Ngụy đều bắt nguồn từ thuế ruộng tốt.
Nói là thần khí Đại Ngụy cũng không quá đáng.
Nhưng lúc này, một giọng nói lại vang lên.
Là Hộ bộ Thượng thư Cố Ngôn.
“Bệ hạ, để làm nên vật này cần phải tốn bao nhiêu ngân lượng?”
Cố Ngôn trực tiếp hỏi. Ngay từ đầu ông ta cũng rất khiếp sợ thậm chí là còn có hơi hưng phấn, dù sao thì chuyện sản lượng lương thực tăng gấp bội cũng sẽ giúp cho thu nhập của quốc khố có thể tăng vọt.
Nhưng vấn đề là thứ này hình như không rẻ chút nào.
Nữ đế không mở miệng trả lời mà để Lý Ngạn Long lên tiếng.
“Hồi Cố Thượng thư, một guồng nước kéo dài năm mươi dặm cần phí tổn đến một vạn lượng.”
Lý Ngạn Long trả lời.
Một vạn lượng? Không coi là nhiều.
Đây là phản ứng đầu tiên của bách quan, nhưng Cố Ngôn lại tiếp tục hỏi:
“Có thể cung cấp nước cho bao nhiêu huyện phủ?”
Ông ta hỏi thế.
“Ừm... Đất của một hương.”
Lý Ngạn Long hơi có chút chậm chạp nhưng vẫn nói ra, không còn cách nào, đề tài này trốn không thoát.
“Hơ!”
Sau một khắc, văn võ bá quan hít vào một ngụm khí lạnh.
Một vạn lượng? Đất của một hương thôi à?
Cái này chẳng phải là nếu như cả nước đều làm thì phải tốn mấy vạn vạn lượng bạc sao? Không đúng, đây là còn chưa tính đến chuyện tiền nhân công.