Sắc mặt Cố Ngôn lập tức thay đổi.
Nhưng ông ta vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh nhìn về phía nữ đế.
“Bệ hạ ngài tính chế tạo bao nhiêu guồng nước?”
Ông ta hỏi thẳng, nếu như không nhiều thì chuyện cũng không lớn, tốn chút ngân lượng thì tốn chút đi, dù sao thì bây giờ quốc khố cũng có tiền.
Nhưng nữ đế lại muốn gây chuyện.
“Trẫm dự tính sẽ dùng năm mươi quận xem như thí điểm đồng thời cũng để tăng sản lượng lương thực của Đại Ngụy, vậy thì có thể giải quyết được một bộ phận dân đói, các vị ái khanh cảm thấy thế nào?”
Nữ Đế nói ra kế hoạch của mình.
Nhưng vừa nói xong, trong phút chốc, sắc mặt của không ít đại thần thay đổi.
“Bệ hạ!”
“Tuyệt đối không thể đâu!”
Cố Ngôn là người đầu tiên phản đối.
Sắc mặt ông ta nghiêm túc nhìn về phía nữ đế nói:
“Tuy rằng bây giờ quốc khố có doanh thu nhưng bây giờ Đại Ngụy vẫn còn cần phải chi rất nhiều ngân lượng. Mặc dù thứ này vô cùng tốt, nhưng nói đến cùng thì cũng không thể tăng sản lượng lương thực của Đại Ngụy lên gấp bội trong nháy mắt được.”
“Hơn nữa, phủ đô phủ Nam Dự tăng sản lượng lương thực không có nghĩa là tất cả các nơi đều có thể thích ứng được.”
“Thần cho rằng có thể chế tạo số lượng nhiều nhưng chỉ cần dùng đất của một quận xem thử làm thí điểm, sau một năm nữa, nếu như thật sự có điều kì diệu thì lại gia tăng từng bước, không thể dùng một lần là hết được.”
Cố Ngôn nói mở miệng, ông ta trực tiếp bác bỏ.
Tuy rằng guồng nước này tốt hơn nữa thoạt nhìn rất không tệ nhưng cuối cùng có ích hay không thì vẫn còn là một ẩn số.
Tiếp theo, cho dù là thật hữu dụng nhưng ngân lượng trong quốc khố Đại Ngụy cũng không nhiều, nếu làm xong không còn xu keng nào, ai mà chấp nhận được?
Dựa theo tình huống hiện tại thì nên tiết kiệm chút ngân lượng, nên xài nhưng không được xài lung tung.
Có thể thí điểm, nhưng tuyệt đối không thể một hơi chế tạo guồng nước này cho năm mươi quận được, rất dễ tạo nên phiền phức.
“Bệ hạ, chúng thần cũng cho rằng không ổn, mong rằng bệ hạ nghĩ lại.”
Sau một khắc, chúng quan võ cũng cùng nhau mở miệng.
Rất nhanh bọn họ đã phản ứng kịp.
Nếu như quả thật muốn dùng nguồn lực lớn để phát triển vật này vậy thì chuyện Bắc phạt sẽ không còn hi vọng.
Bảy vạn vạn lượng bạch ngân cũng không đủ cho Bắc phạt, huống chi hiện tại trực tiếp sản xuất guồng nước với số lượng lớn.
Năm mươi quận, ít nhất thì cũng phải hao phí năm vạn vạn lượng nhỉ? Thậm chí còn cộng thêm chi phí nhân công vân vân, nói sáu vạn vạn lượng cũng không quá.
Cứ như vậy, quốc khố đại Ngụy sẽ trống rỗng, còn đánh cái rắm gì nữa.
“Mong bệ hạ nghĩ lại.”
Nhất mạch quan văn trừ Công bộ ra thì cùng nhau giữ thái độ phản đối, hơn nữa lại còn cực lực phản đối,
Quốc khố có tiền, tất cả mọi người đều vui vẻ, dù sao thì chỉ cần thật sự cần ngân lượng, Hộ bộ không thể nào không phát ra.
Nhưng nếu như quốc khố lại trống một lần nữa thì không ai có thể chắc chắn được.
Hơn nữa thứ nào có thể thích ứng với cả nước được hay không cũng là một vấn đề.
Phản đối là bình thường, cũng là hợp lý.
“Vật có lợi cho quốc gia, các người cứ ngăn cản vậy à? Ái khanh có cách nào dễ dàng hơn chăng? Có thể gia tăng sản lượng lương thực cho Đại Ngụy chăng?”
Giọng của nữ đế hơi có vẻ lạnh lẽo, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm bách quan.
Câu này vừa dứt, sắc mặt của đám quan lại đại biến.
Bọn họ nghe ra nữ đế đang thật sự tức giận.
Nếu như lại từ chối vậy thì rõ ràng là không để bệ hạ vào mắt.
Đây là tối kỵ!
Nhưng mặc dù là thế thì giọng Cố Ngôn vẫn vang lên như cũ.
“Bệ hạ! Vật này đúng là có lợi cho đất nước nhưng Đại Ngụy bây giờ không thể nào sản xuất với số lượng lớn như vậy, mong bệ hạ nghĩ lại.”
“Nếu như bệ hạ cứ khư khư cố chấp vậy thì thần sẽ từ chức ở Hộ bộ.”
Cố Ngôn rất kiên quyết, ông ta quỳ trên đất, ngữ khí cực kì kiên quyết nói.
Một hơi tiêu hết năm vạn vạn lượng thậm chí là sáu vạn vạn lượng, bảy vạn vạn lượng.
Chuyện này đối với ông ta mà nói.
Căn bản là không có cách nào để chấp nhận được.
Cho nên ông ta như thế chính là muốn nói cho nữ đế biết.
Chuyện này, không thể nào đâu.
Đám đại thần còn lại cũng không nói thêm gì, chuyện này chủ yếu vẫn là chuyện của Hộ bộ, bọn họ không thể nhúng tay vào cũng không thể chạm vào long uy.
“Ngươi cho rằng trẫm không dám sao?”
Cuối cùng, giọng nói tức giận của nữ đế vang lên.
Nàng đăng cơ tới nay dường như chưa bao giờ nổi giận lần nào, nhưng bây giờ nàng lại nổi giận.
“Bệ hạ bớt giận!”
Nhóm bách quan cùng nhau quỳ lạy nói.
Còn Cố Ngôn thì lắc đầu.
“Tất nhiên là thần tin tưởng nhưng thần cũng là vì suy nghĩ cho Đại Ngụy, nếu như bệ hạ cứ khư khư cố chấp thì thần cũng sẽ tuyệt đối không thỏa hiệp.”
Thái độ của Cố Ngôn cực kì kiên quyết.
Không được chính là không được.
Trong lúc nhất thời, bên trong triều đình cực kì căng thẳng.
Bầu không khí quái dị đến nổi làm cho lòng người ta hoảng loạn.
Sau một khắc, giọng của nữ đế vang lên, mang theo sự lạnh lùng.
“Bãi triều!”
“Lý Ngạn Long, ngươi đúng là cái thứ không ra gì! Ngươi mê hoặc bệ hạ thành ra như thế này, chẳng lẽ ngươi không biết bây giờ quốc khố Đại Ngụy đang trống rỗng sao?”
Đi khỏi hoàng cung, Cố Ngôn liền mang vẻ mặt âm trầm chỉ vào Lý Ngạn Long mà mắng lớn.
“Lý đại nhân à, vật mà ngươi phát minh ra này tốt thì tốt thật, nhưng bây giờ Đại Ngụy vốn không có tiền để chế tại. Ngươi nói xem đất đai của một quận thì còn có thể tiếp nhận, nhưng động một cái là năm mươi quận, thế này làm sao Đại Ngụy có thể tiếp nhận được đây?”
“Đúng vậy đó, đúng vậy đó, Lý đại nhân à, ngày thường ông đâu phải là loại người làm việc lỗ mãng đâu, ông mau đi nói với bệ hạ, bàn bạc thật kỹ với bệ hạ, đừng đùa bỡn linh tinh nữa.
“Lý đại nhân, không có chuyện gì thì cũng đừng có làm loạn lên chứ, ngươi có thể hoàn toàn cam đoan chuyện này có thể giúp cho sản lượng lương thực của Đại Ngụy tăng lên gấp bội không?”
Không ít quan viên cũng cùng nhau mở miệng mắng Lý Ngạn Long thật to, các võ quan cũng có hơi phẫn nộ. Bây giờ bệ hạ vừa mới nhắc đến chuyện Bắc phạt, khổ cực lắm mọi người mới lại có hy vọng, kết quả là ngươi lại làm ra thành thế này?
Ngươi làm như vậy không phải là khiến người ta ghét thêm hay sao?
“Ta, không phải, các ngươi, ai da!”
Lý Ngạn Long cũng rất phiền muộn, vì sao đang êm đang đẹp lại đi chửi ông ta chứ?
Cái này đâu phải do ông ta làm ra đâu, là Hứa Thanh Tiêu làm đó, Hứa Vạn Cổ làm đó, sao các ngươi lại nhào vào mà mắng ta vậy chứ?