Hứa Thanh Tiêu khuyên can.
Bây giờ mà đi gặp nữ đế thì đúng là không được, chẳng lẽ gặp nàng là có thể giải quyết được mọi chuyện sao?
Nói không chừng bây giờ nữ đế còn đang cảm thấy rất phiền, chi bằng cứ mặc kệ trước đã, xem thế cục rồi tính.
“Hừ!”
Lý Ngạn Long hừ nhẹ một tiếng, mặc dù có hơi không phục nhưng ông ta cũng biết lời này của Hứa Thanh Tiêu không hề sai.
“Dù sao ta cũng mặc kệ đấy, nếu như ép ta quá thì ta sẽ nói hết cho tất cả mọi người guồng nước này là do ngươi làm, đến lúc đó để cho bọn họ mắng chết ngươi.”
Lý Ngạn Long tức giận nói, bắt ông ta cõng cái nồi này cũng được thôi, vấn đề là bị nhiều người mắng như vậy, ông ta thật sự không chịu được.
Mắng hai câu thì coi như xong đi, hôm nay bên ngoài triều hội đám quan võ kia còn mắng khó nghe biết bao nhiêu, thậm chí rõ ràng là đã biết guồng nước là thứ tốt nhưng vì để hả giận mà lại thẳng thừng sỉ nhục các kiểu, nói loại đồ vật như guồng nước này chó cũng nghĩ ra được, ông ta tự cho mình là thông minh.
Dù sao thì phàm là người bình thường thì cũng sẽ không chịu nổi, ông ta cũng không chịu được.
Ngay tức khắc ông ta đã trở thành kẻ địch của cả triều, bách tính cũng hận chết ông ta, những lời đồn kia làm cho ông ta thấy rất sợ hãi.
“Lý đại nhân, bớt giận, bớt giận.”
“Ngài hãy suy nghĩ đi, công trình guồng nước này một khi bệ hạ xác định sẽ thực hiện thì Cố đại nhân cũng chẳng còn gì để nói, chỉ cần chờ thêm nửa năm, một khi các nơi cùng nhau trình sản lượng lương thực lên thì đến lúc đó, ngài sẽ được nở mày nở mặt.”
“Ngài suy nghĩ kĩ một chút đi, sau này sẽ được xả giận đó, lúc đó trong Lục bộ, ai sẽ là người có uy vọng nhất đây? Không phải chính là ngài đây sao? Đúng không nào?”
Hứa Thanh Tiêu vẫn rót cho đối phương chén trà. Chuyện này đã xảy ra rồi, cái nồi này Lý Ngạn Long nhất định phải gánh, nếu như bảo hắn ra cõng nồi thì Hứa Thanh Tiêu không nhận đâu.
Cho nên phải nhanh chóng trấn an tâm trạng của Lý Ngạn Long mới được.
“Vậy cũng đúng.”
Lý Ngạn Long suy nghĩ, Hứa Thanh Tiêu nói câu này cũng không sai.
“Thôi đi, trước tiên cứ qua được một bước thì tính một bước, chẳng qua nếu như thật sự gây ra chuyện thì ngươi cũng đừng hòng trốn, ta sẽ không giúp ngươi chịu tội mãi.”
Lý Ngạn Long nói đến đây thì trực tiếp đứng dậy. Mối quan hệ giữa ông ta và Hứa Thanh Tiêu cũng thường thường, chưa thể nói là tốt lắm, bây giờ vô duyên vô cớ gánh cái tội như vậy, nếu như thật sự chống đỡ không nổi thì ông ta cũng không có cách nào.
“Lý đại nhân, không ở lại ăn bữa cơm à?”
Nhìn Lý Ngạn Long rời đi, Hứa Thanh Tiêu nhiệt tình hét một tiếng.
“Không ăn!”
Lý Ngạn Long không thèm quay đầu lại nói câu nào rồi nhanh chóng rời đi.
Đợi sau khi Lý Ngạn Long đi rồi, Hứa Thanh Tiêu không nhịn được lắc đầu.
Chẳng qua cũng vào ngay lúc này, Trần Tinh Hà bỗng nhiên đi đến.
“Sư đệ, ngươi có nghe nói gì không?”
Trần Tinh Hà nói một câu làm Hứa Thanh Tiêu có hơi tò mò.
“Sao vậy?”
Hứa Thanh Tiêu hỏi.
“Hoa Tinh Vân trở về rồi, không ít tin tức nói lần này hắn trở về là vì đệ đó.”
Trần Tinh Hà bình tĩnh nói.
“Hoa Tinh Vân? Ai vậy?”
Hứa Thanh Tiêu khẽ nhíu mày, hắn thật sự là chưa từng nghe nói qua về nhân vật này.
“Ầy...”
Trong lúc nhất thời, Trần Tinh Hà bỗng nghẹn lời, không biết nên hình dung thế nào.
“Ba năm trước người này cực kì tỏa sáng trên văn đàn Đại Ngụy, không kém ngươi bây giờ là bao, đã từng nhận được sự tán dương của tiên đế, chẳng qua hắn đã đi ra bên ngoài chu du các ngước ba năm, cụ thể là có tiến bộ hay không thì cũng không rõ lắm."
“Lấy tình hình bây giờ mà nói thì hắn vẫn chưa lập ngôn, sư đệ ngươi đã lập ngôn rồi, hắn không bằng ngươi.”
“Nhưng mà ngươi vẫn phải đề phòng, Thái Bình thi hội lần này ngươi có thể chuẩn bị mấy bài thơ từ để đề phòng, tránh cho danh tiếng của hắn vượt hơn ngươi.”
Trần Tinh Hà nói như thế.
“Thôi đi, trước mắt trên triều lại nổi sóng rồi, sao còn có thời gian mà quan tâm hắn chứ? Hơn nữa hắn cũng đâu nhất định là sẽ tìm ta gây phiền phức đâu, sự huynh, sư đệ vẫn nói câu nói kia, thi hội lần này ta sẽ không làm thơ, thậm chí ta còn không chắc mình sẽ tham gia.”
Hứa Thanh Tiêu lắc đầu coi như thôi.
Thời buổi bây giờ đang rối ren, vất vả lắm triều đình mới ổn định lại, vậy mà bây giờ sóng gió lại nổi lên.
Ai còn có tâm tư đi quan tâm đến tên Hoa Tinh Vân kia chứ.
“Vậy cũng phải.”
Trần Tinh Hà bình tĩnh lên tiếng nhưng trong lòng thì lại vui sướng quá chừng, bởi vì hắn ta nhìn ra lần này đúng thật là Hứa Thanh Tiêu sẽ không làm thơ.
Chẳng qua rất nhanh sau đó, Hứa Thanh Tiêu lại tiếp tục nói:
“Sư đệ, ta nghe nói bây giờ bách tính đang cực kì phản đối chuyện cái guồng nước kia, hơn nữa bách quan trong triều đình cũng không tán thành chuyện bệ hạ muốn phát triển guồng nước, nhưng vật này đúng là có hiệu quả, ngươi không nói vào vài câu sao?”
“Vật ích nước lợi nhà như vậy sao có thể để cho trôi đi như vậy được?”
Trần Tinh Hà lên tiếng, hắn đàm luận với Hứa Thanh Tiêu chuyện này.”
“Tất nhiên là không thể làm như không có.”
“Công trình guồng nước nhất định phải được phát triển mạnh, tuy bệ hạ có hơi vội vàng nhưng không coi là quá vội.”
“Trước mắt bách quan trong triều đều chống đối bởi vì bọn họ đều có lòng riêng của mình, bệ hạ thì có dự định của bệ hạ, nho quan có dự định của nho quan, văn thần có cách nghĩ của văn thần, võ quan cũng tự có tính toán riêng cho mình.”
“Chỉ cần mọi người bình tĩnh lại một chút thì có lẽ sẽ có chuyển biến tốt.”
Hứa Thanh Tiêu giải thích nói.
“Bình tĩnh lại một chút? Bình tĩnh trong thời gian bao lâu? Dù sao thì ta nghe nói Cố Thượng thư cũng muốn từ quan luôn rồi, nếu như bình tĩnh thêm một năm nửa năm thì chẳng phải là uổng phí hết thời gian hay sao?”
Trần Tinh Hà có chút không hiểu.
“Nửa năm hay một năm không phải là vấn đề, vẫn phải xem bệ hạ muốn làm như thế nào đã.”
“Chẳng qua bây giờ bệ hạ cũng đang rất đau đầu.”
“Haiz, đáng tiếc là bệ hạ còn chưa đủ thông minh, nếu không vấn đề này có thể sẽ được giải quyết trong vòng một ngày.”
Hứa Thanh Tiêu nhấp một ngụm trà, nói như thế.
Câu này nói ra làm cho Trần Tinh Hà lại càng thêm tò mò.
Văn võ bách quan đều kháng cự, bách tính cũng muốn chống lại chuyện guồng nước này. Xem tình hình trước mắt thì chuyện này ít nhất cũng phải giằng co mấy tháng mới xong, thậm chí là còn phải đợi đến khi được chứng thực, có thể là nửa năm hay một năm.
Vậy mà Hứa Thanh Tiêu lại nói bản thân có thể giải quyết xong trong vòng một ngày?
Cái này có hơi... Khoa trương luôn đó.
“Sư đệ nói lời này là có ý gì?”
Trần Tinh Hà tò mò.