Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 438 - Chương 438: Bệ Hạ Đúng Là Quá Không Thông Minh, Chuyện Này Tìm Ta Thì Một Ngày Là Xong (6)

Chương 438: Bệ Hạ Đúng Là Quá Không Thông Minh, Chuyện Này Tìm Ta Thì Một Ngày Là Xong (6)

Không chỉ có hắn tò mò mà ngay cả Lý Quảng Hiếu đang nấu cơm cũng tò mò.

Hay ngày nay ông ta cũng đang nghĩ cách để giải quyết chuyện này nhưng đã hai ngày rồi mà vẫn chẳng có bất kì manh mối gì, vậy mà Hứa Thanh Tiêu lại dám nói hắn có thể giải quyết xong trong vòng một ngày?

“Sư huynh, huynh nghe sư đệ nói nè.”

“Thật ra thì chuyện này nói theo cách đơn giản hơn thì chỉ là do sự khác nhau về mặt lập trường mà thôi.”

“Bệ hạ hi vọng sản lượng lương thực của Đại Ngụy nhanh chóng tăng lên, cứ như vậy thì tình trạng bách tính phải chịu đói sẽ ngày càng ít, lại còn có thể gia tăng quốc thuế.”

“Nhưng Hộ bộ Thượng thư lại cho rằng đồ thì đúng là tốt nhưng một lúc mà lại tốn nhiều ngân lượng như vậy thì ông ta không nỡ, đồng thời ông ta cũng không biết thứ này cuối cùng có tác dụng hay không.”

“Những quan viên khác thì lại càng đơn giản hơn, cũng không phải là bọn họ tiếc ngân lượng mà là không đồng ý với vật kia, lại thêm vào chuyện quốc khố không đầy đủ, rãnh quá thì cứ phát cho bọn họ một phần đi, để cho bọn họ giảm chút áp lực.”

“Ý của quan võ thì ai cũng đều biết, đơn giản chính là chiến tranh bắc phạt mà thôi, không có ngân lượng thì chuyện bắc phạt này chẳng phải là sẽ tan thành mây khói hay sao?”

“Về phần đám nho quan, bản thân đám người này thì rất ba phải, mặc kệ xảy ra chuyện gì thì bọn họ đều sẽ duy trì ý kiến phản đốii, nếu như cuối cùng chuyện này mà có kết quả tốt thì bọn họ sẽ không nói lời nào, còn nếu như cuối cùng không làm xong thì bọn họ sẽ đi chỉ trích, cái gì t cũng đã nói cho các ngươi từ lâu rồi, rồi thế nào đó thế nào đó.”

“Nhưng mà bảo bọn họ đắc tội bệ hạ vì chuyện này thì chắc chắn là bọn họ không đồng ý.”

“Cho nên chuyện này chỉ cần đi thuyết phục Cố Thượng thư rồi sau đó lại nói chuyện cho tốt với các quan viên khác của lục bộ là được.”

“Cuối cùng thì đi nói chuyện với đám võ quan, như vậy thì liền không sao rồi.”

Hứa Thanh Tiêu phân tích rất đơn giản, Trần Tinh Hà nghe xong cũng đã hiểu hết nhưng chính là bởi vì hắn nghe hiểu cho nên Trần Tinh Hà mới không nhịn được mở miệng nói:

“Sư đệ, chuyện này đang làm cho toàn bộ kinh đô sôi sục lên nhưng sao từ trong mồm ngươi nói ra lại có cảm giác như không phải là chuyện gì to tác hết vậy?”

“Ngươi nói chuyện này hình như rất dễ dàng, nhưng mà hình như khi làm thì khó lắm đấy, đúng chứ?”

“Nhất là còn có một điểm, bách tính thì phải xử lý như thế nào đây? Cho dù văn võ bách quan có đồng ý nhưng bây giờ bách tính cũng đâu có đồng ý đâu?”

Trần Tinh Hà cau mày, nói như thế.

Những lời kia của Hứa Thanh Tiêu làm cho người ta có cảm giác như chỉ cần đưa tay ra là có thể có được, nhưng nghĩ kĩ lại thì cảm thấy chỉ có tay thôi là không đủ đâu.

“Ừ, làm khó thật đấy, ít nhất thì đối với bất kì người nào mà nói thì cũng đều hết sức khó khăn.”

“Cho nên cần phải tìm được một người có thể trấn an Hộ bộ Thượng thư, lại còn có thể trấn an võ quan, rồi còn phải có mối quan hệ tốt với những người khác trong lục bộ.”

“Đương nhiên vấn đề quan trọng nhất chính là cần phải trấn an được bách tính.”

“Về phần đám người nho quan thì cứ để bọn họ ở một bên tự chơi đi, không cần phải cân nhắc đến cảm thụ của bọn họ.”

Hứa Thanh Tiêu nói thế.

“Trấn an Cố Thượng thư? Lại có mối quan hệ tốt với lục bộ? Còn có thể trấn an được cả bách tính nữa? Ở đâu ra người như vậy chứ? ...Đợi chút! Sư đệ, ngươi đang nói đến?”

Phản ứng đầu tiên của Trần Tinh Hà chính là không tin trên đời còn có loại người này.

Nhưng sau một khắc, hắn lại nhìn nụ cười nơi khóe môi Hứa Thanh Tiêu rồi lập tức hiểu rõ.

Hóa ra Hứa Thanh Tiêu nói lâu như vậy chính là đang nói bản thân hắn à?

Ồ... Cái này!

Kĩ năng giả vờ của sư đệ quả nhiên là càng ngày càng cao, hắn cũng phải học một ít mới được.

“Sư huynh, không phải sư đệ ta tự mình khoe khoang, phàm là nếu như bệ hạ thông minh hơn một chút thì sẽ nghĩ ngay đến ta, sư đệ có thể cam đoan trong vòng một ngày ta sẽ giải quyết hết chuyện này.”

Hứa Thanh Tiêu vô cùng tự tin nói.

Đương nhiên đây chỉ là một câu nói khác ở trước mặt người nahf mà thôi, nếu ở trước mặt bệ hạ thì Hứa Thanh Tiêu sẽ nói ít nhất là cần nửa năm, sau đó lại nói bản thân sẽ cố hết sức, không được việc cũng đừng có trách hắn.

“Nếu như ngươi có tự tin như thế thì vì sao lại không chủ động tìm bệ hạ nói đi? Phân ưu thay bệ hạ cũng là chuyện mà người đọc sách chúng ta nên làm.”

Trần Tinh Hà ngược lại rất tin tưởng Hứa Thanh Tiêu, không tin hắn không có cách nào, dù sao thì mới nhập học không đến nửa năm mà đã có thể lập ngôn rồi.

Nếu như không tin hắn thì Trần Tinh Hà còn có thể tin tưởng ai nữa?

“Không được, loại chuyện này tuyệt đối không thể chủ động xin xung phong được, chuyện trên triều dù sao thì cũng rất phức tạp, sư huynh, ngày nào đó khi huynh vào triều thì nhất định phải nhớ kỹ nha, bất cứ chuyện gì thì cũng đều đừng có tiến lên, nên giả chết thì phải giả chết, có việc thì chạy, chạy không được thì phải kéo dài.”

“Dù sao thì đừng quá nhiệt tình.”

Hứa Thanh Tiêu mang vẻ mặt chân thành nói.

Mà Trần Tinh Hà thì lại thở dài, tư tưởng của hắn và Hứa Thanh Tiêu không giống nhau, hắn vào triều thì nhất định sẽ nghiêm túc làm việc, cố gắng cống hiến vì Đại Ngụy.

Chẳng qua Hứa Thanh Tiêu đã nói như thế thì chắc chắn là đã có nổi khổ tâm và suy nghĩ riêng của hắn.

Đã không còn gì để nói nữa.

“Được rồi, sư huynh trước tiên vẫn nên đọc sách đi thôi, chuyện trên triều đình thì vẫn cần phải chờ thêm một khoảng thời gian nữa.”

Trần Tinh Hà cũng không còn gì phải nói.

Hắn quay người rời đi, phải đọc sách thật tốt trước đã, chờ sau khi hắn vào triều rồi lại nói.

Thấy Trần Tinh Hà rời đi, Hứa Thanh Tiêu cũng không nói thêm gì nữa, hắn ngồi trên ghế, cũng đang suy nghĩ về một chuyện.

Khi hắn đi Tàng Kinh Các Đại Ngụy cũng đã đọc được không ít sách, nhưng không có cuốn nào có liên quan đến đại thánh nhân cả, hỏi thái giám thì thái giám nói sách về thánh nhân thật sự thì Tàng Kinh Các cũng không có.

Nhưng có một chỗ nhất định sẽ có.

Đó chính là Văn Cung Đại Ngụy.

Chỉ là chỗ đó thì Hứa Thanh Tiêu không muốn đi, đến đó đoán chừng sẽ bị đám hủ nho kia làm cho buồn nôn.

Nhưng mà nếu như không đi thì sẽ không tìm được tin tức có liên quan.

Ôi đầu mình có chút đau rồi.

Mà lúc này.

Bên trong phòng bếp, sau khi nghe xong câu nói của Hứa Thanh Tiêu thì không nhịn được khẽ gật đầu, ngay sau đó ông ta lấy thiên chỉ ra rồi viết mấy chữ lên trên.

“Bệ hạ! Hứa Thanh Tiêu nói hắn có thể giải quyết mọi trở ngại của chuyện guồng nước trong vòng một ngày.”

Sau khi viết xong, Lý Quảng Hiếu ném thiên chỉ vào trong bếp nấu rồi sau đó an tâm xào rau.

Bình Luận (0)
Comment