Cả đường tiễn Hứa Thanh Tiêu đến tận cửa Cố Ngôn đều rất nhiệt tình, sau đó ông quay về ngồi ở trong phòng.
Chẳng biết vì sao mà tâm trạng của ông lại tốt đến bất ngờ.
Thoáng nhìn qua tấu chương trên bàn, ông thẳng tay ném đi.
Lại liếc mắt nhìn bản vẽ guồng nước.
Ái cha, đây đúng là bảo bối mà.
“Ta đã nói rồi, cái này nhất định là đồ tốt.”
“Người phát minh ra thứ này đúng thật là thiên tài tuyệt thế, Thủ Nhân à Thủ Nhân, ngươi thông minh quá đi thôi.”
“Cái tên Lý Ngạn Long này thật chẳng phải là thứ tốt lành gì, đâu phải ngươi làm ra, vậy mà cũng đem đi khoe khoang.”
“Xém chút nữa là hại vật này không được hiện thế rồi.”
“Lý Ngạn Long, tên rác rưởi.”
Trong phòng, Cố Ngôn nhìn bản vẽ guồng nước rồi thỉnh thoảng bật cười ra tiếng, thi thoảng còn mắng Công bộ Thượng thư Lý Ngạn Long, lão chết tiệt.
Chuyện Hộ bộ đã giải quyết xong.
Hứa Thanh Tiêu đi thẳng đến Hình bộ.
Đến Hình bộ rồi thì thẳng thắn hơn nhiều, dù sao thì công trình guồng nước chỉ phiền toái ở chỗ bắt nguồn mà thôi, đó còn không phải là Hộ bộ Thượng thư và tập đoàn võ quan à?
Hứa Thanh Tiêu đi đến Hình bộ, trên dưới Hình bộ đều chào hỏi rất nhiệt tình, chẳng cần thông báo gì, Hứa Thanh Tiêu thẳng tay đẩy cửa phòng Trương Tĩnh ra.
“Lão Trương, có chuyện tìm ông đây.”
Hứa Thanh Tiêu lên tiếng. Lộ ra vẻ vô cùng tùy tiện.
Trong phòng, Trương Tĩnh có hơi tức giận nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu nhưng cũng không nói gì.
“Gì nữa đây?”
“Lão Trương, lần này Hình bộ yêu cầu phát phí khi đi làm nhiệm vụ, Hộ bộ phát bao nhiêu?”
Hứa Thanh Tiêu hỏi.
“Mấy trăm lượng, tên Cố Ngôn kia là thần giữ của, ngươi cảm thấy ông ta sẽ cho ta bao nhiêu?”
Nhắc đến chuyện này làm cho Trương Tĩnh có hơi không vui.
“Có muốn được phát nhiều hơn hay không?”
Hứa Thanh Tiêu nâng chung trà lên rồi uống một ngụm, sau đó nghiêm túc hỏi.
“Hửm? Có ý gì đây?”
Vừa nghe xong câu này, tinh thần Trương Tĩnh lập tức tỉnh táo trở lại.
“Nói một con số trước đi.”
Hứa Thanh Tiêu không trả lời mà bảo Trương Tĩnh nói ra một con số.
“Một ngàn vạn lượng!”
Trương Tĩnh lấy hết dũng khí nói ra một con số to lớn.
“Ồ.” Hứa Thanh Tiêu thở dài rồi sau đó nhìn về phía Trương Tĩnh nói:
“Cuối cùng ta cũng hiểu vì sao mà Hình bộ không tốt rồi, lão Trương, đến cả nằm mơ mà ngài cũng cẩn thận từng chút một như thế, quả thật là không có tiền đồ.”
Hứa Thanh Tiêu mang theo vẻ cảm khái nói.
Còn Trương Tĩnh thì lại hừ lạnh một tiếng nói: “Ngươi cũng đừng ở đây úp úp mở mở, có gì thì cứ nói thẳng.”
“Vậy được thôi, ta sẽ nói thẳng. Guồng nước là do ta làm ra, nếu như ông đồng ý chuyện bệ hạ xây dựng guồng nước thì ngày này sang năm, ta sẽ lấy từ Hộ bộ phát thêm ngoài định mức cho Hình bộ một ngàn năm trăm vạn lượng, thấy được không hả?”
Hứa Thanh Tiêu đi thẳng vào vấn đề.
“Một ngàn năm trăm vạn lượng?”
“Ngươi không đùa ta đó chứ?’
Trương Tĩnh nuốt một ngụm nước bọt, giống như chưa thấy bạc bao giờ vậy.
“Chỉ nhiều chứ không ít, ông không tin ta à?”
Hứa Thanh Tiêu hỏi ngược lại.
“Được! Dù sao nếu như làm không được, ta sẽ kéo ngươi về lại Hình bộ.”
Trương Tĩnh một hơi đồng ý ngay.
Phát ngoài định mức một ngàn năm trăm vạn lượng? Như vậy ai mà không đồng ý chứ? Cố số tiền kia thì khi quan viên Hình bộ đi công tác ít nhất còn có thể ở trong tửu lâu tốt một chút, không đến nổi mỗi lần đều phải ở trong một nơi nghèo kiết xác.
“Đi đây.”
Hứa Thanh Tiêu đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Đối phó với Trương Thượng thư thật sự rất đơn giản, chỉ cần dùng một ngàn năm trăm vạn là xong.
Loại người này, thật là không có tiền đồ mà.
“Cứ vậy mà đi à? Không uống miếng trà à?”
“Thủ Nhân, đi đường chú ý an toàn nha.”
“Cẩn thận chút.”
Trương Tĩnh hô lên một tiếng nhưng rất nhanh sau đó ông lại đột nhiên phản ứng được.
“Guồng nước là do Thủ Nhân làm à?”
“Khá lắm, không trách được nó lại tinh mỹ như vậy, chậc chậc, Thủ Nhân à Thủ Nhân, ngươi đúng thật là phúc của Đại Ngụy.”
Trương Tĩnh tự mình lẩm bẩm.
Ngay sao đó, ông ta lại lầm bầm nói:
“Cái tên Lý Ngạn Long này đúng là không cần mặt mũi, rõ ràng là thứ mà Thủ Nhân làm ra, vậy mà cứ nhất định phải nói là do ông ta làm? Thiệt đáng xấu hổ.”
Ông ta lầm bầm mắng.
Hai khắc đồng hồ sau.
Hứa Thanh Tiêu đi vào Lại bộ.
Cũng rất quy củ, chẳng qua biện pháp cũng rất trực tiếp.
Đưa tiền là được.
Trần Chính Nho cũng không động lòng, nhưng khi nghe Hứa Thanh Tiêu thừa nhận rằng cái guồng nước kia là do hắn làm thì đã bắt đầu nói giá.
Không thể không nói, Trần Chính Nho không hổ là thừa tướng, hét giá đến năm ngàn vạn lượng, chẳng qua lại bị Hứa Thanh Tiêu ép xuống ba ngàn vạn lượng, nhiều quá thì không tốt lắm.
Trần Chính Nho đồng ý, cho nên Hứa Thanh Tiêu lại tiếp tục đi, lần này là đi đến phủ An Quốc công.
Trên đường đi, Hứa Thanh Tiêu so sánh Trần Chính Nho và Trương Tĩnh một chút.
“Ừ, Trương Thượng thư đúng thật là không có tiền đồ.”
Mà sau khi Hứa Thanh Tiêu rời đi, Trần Chính Nho không nhịn được cười nhẹ một tiếng.
“Guồng nước này quả nhiên là do Hứa Thanh Tiêu làm ra.”
“Lý Ngạn Long không có bản lĩnh đó.”
Ông ta lẩm bẩm, bên ngoài thì có vẻ không khó nghe nhưng ý của lời nói kia chính là Lý Ngạn Long là một tên không có đầu óc.
Cứ như vậy, lại thêm hai khắc đồng hồ nữa.
Hứa Thanh Tiêu đi đến phủ An quốc công.
Hộ bộ, Hình bộ, Lại bộ.
Ba bộ đã được giải quyết toàn bộ.
Trước mắt chính là các võ quan.
Hứa Thanh Tiêu bảo Lý Kiện Lý Khang đến truyền tin, gửi lời chào trước.
Lúc này vừa mới đến bên ngoài phủ An Quốc công, quản gia của phủ An Quốc công đi ra chào đón, rất nhiệt tình cung nghênh Hứa Thanh Tiêu.
“Hứa đại nhân, ngài đã tới rồi! Lão gia ở bên trong chờ ngài đấy.”
Quản gia phủ Quốc công tươi cười bước ra, cung nghênh Hứa Thanh Tiêu đi vào.
“Được.”
Hứa Thanh Tiêu theo bước quản gia, nhanh chóng tiến vào trong viện.
Lúc này, không chỉ có mỗi An Quốc công, còn có Tề Quốc công cùng Lư Quốc công, cùng với vài vị hầu gia.
“Điệt nhi Hứa Thanh Tiêu, xin chào ba vị quốc công.”
“Ngu đệ, xin chào chư vị huynh trưởng.”
Hứa Thanh Tiêu đi tới, khiêm tốn bái mọi người một cái.
“Thủ Nhân điệt nhi, không phải thúc nói con, tự con xem đi, đã bao lâu không đến chỗ thúc ngồi chơi rồi?”
“Đúng vậy, mấy ngày nay, đàm đúm với đám Văn Cung, cái đám Văn Cung có tâm đứa nào không dơ? Con thân cận với bọn họ như thế, không sợ bọn chúng hại con sao?”
“Mọi người đừng hù dọa Thủ Nhân điệt nhi, nhưng mà Thủ Nhân điệt nhi, ta nói con đừng buồn, thật sự lâu rồi con không đến thăm mấy lão già chúng ta nhé.”
Ba vị quốc công mở miệng, cũng không giận dỗi Hứa Thanh Tiêu, chỉ là có chút trách móc thế thôi.
Dù gì Hứa Thanh Tiêu là người theo phe võ quan của bọn họ, theo lý thì nên thân thiết với bọn hơn hơn một chút.