Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 446 - Chương 446: Văn Khúc Tinh Đại Ngụy, Hoa Tinh Vân Đến Cửa Thăm Hỏi, Lần Đầu Đụng Độ! (1)

Chương 446: Văn Khúc Tinh Đại Ngụy, Hoa Tinh Vân Đến Cửa Thăm Hỏi, Lần Đầu Đụng Độ! (1)

“Mấy vị thúc thúc, thật sự cũng không thể trách con, khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì, mấy vị ở đây đều thấy hết, con cũng rất mệt, nên không tới cửa thăm hỏi từ lâu rồi.”

“Hơn nữa việc làm của điệt nhi, cũng sợ liên lụy mấy vị thúc.”

Hứa Thanh Tiêu nói với vẻ mặt đưa đám, hắn biết phe võ quan nảy sinh một chút ý kiến với hắn, nhưng mà cũng hết cách rồi.

Bệ hạ bảo hắn đi Hình bộ, sau đó lại đi Hộ bộ, trong quá trình xảy ra nhiều chuyện như vậy, biết sao được?

“Liên lụy? Có gì liên lụy chứ.”

“Thủ Nhân, con thật biết điều quá rồi.”

“Được rồi, Thủ Nhân, ngồi đi, hôm nay tập hợp mấy lão già chúng ta, còn có mấy vị huynh trưởng đến đây là vì chuyện gì?”

Đám quốc công mở miệng, có điều An Quốc Công vẫn phủ đầu trước, Hứa Thanh Tiêu bảo bọn họ tụ tập lại chắc chắn là có chuyện quan trọng thương lượng, nếu không sẽ không thể nào tới cửa thăm hỏi, còn cố ý kêu mọi người cùng tới.

Nghe thấy An Quốc công nói ra những lời này, Hứa Thanh Tiêu cũng không tiếp tục tám nhảm nữa.

“Ba vị thúc thúc, mấy vị huynh trưởng, lần này Thanh Tiêu đến là để mang đến một tin tức rất tốt.”

Hứa Thanh Tiêu nghiêm túc nói.

“Tin tức tốt gì?”

Mọi người tò mò.

Còn là tin tức rất tốt?

“Bắc phạt!”

Hứa Thanh Tiêu bình tĩnh nói ra hai chữ.

Trong phút chốc tất cả mọi người nín cả thở, nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu.

Hiện tại phe võ quan mong muốn cái gì nhất? Còn không phải là Bắc phạt sao?

Nhưng thật sự sắp Bắc phạt, trong lòng bọn họ đều hiểu, chắc chắn không thể thực hiện trong thời gian ngắn, thậm chí ngay cả chiến tranh quy mô nhỏ cũng không được.

Nhưng mà Hứa Thanh Tiêu đột nhiên nói ra một câu Bắc phạt, hơn nữa là tin tức rất tốt, sao có thể không khiến cho mọi người phấn khởi và lập tức quan tâm đến việc này cho được.

“Thanh Tiêu, ngươi nói thẳng nào, chớ có quanh co lòng vòng.”

An Quốc công là người đầu tiên lên tiếng, bảo Hứa Thanh Tiêu đừng quanh co, nên nói vào việc chính.

“Thúc, chư vị huynh trưởng, tin chắc mọi người đều biết Thanh Tiêu ủng hộ ai, những chuyện khác không nói, bài từ Mãn Giang Hồng này chắc là không còn gì để hoài nghi chứ?”

“Mối nhục Tĩnh Thành, vẫn còn chưa nguôi, mộng tưởng lớn nhất cuộc đời Thanh Tiêu này, chính là đánh đến phía Bắc, giết chết tất cả man di.”

“Ngày đêm đều suy nghĩ, đừng thấy mấy hôm nay ta thân cận với đám văn thần, nhưng là vì cái gì chứ? Còn không phải để đánh vào nội bộ kẻ địch sao.”

“Mấy ngày trước bệ hạ muốn nói Bắc phạt, Thanh Tiêu hưng phấn cả đêm không ngủ, nhưng khi bệ hạ nhắc đến công trình guồng nước, Thanh Tiêu cũng cả đêm không ngủ, thậm chí có chút hổ thẹn.”

Hứa Thanh Tiêu mở miệng, nói như thế .

“Hổ thẹn? Thủ Nhân điệt nhi, ngươi hổ thẹn cái gì?”

Tề Quốc công không nhịn được hỏi một chen ngang.

“Thưa Tề thúc, công trình guồng nước là do Thanh Tiêu mày mò ra.”

“Lúc trước phủ Nam Dự bị bệ hạ phạt một phần tiền thuế, Thanh Tiêu thẹn trong lòng, cho nên nghiên cứu ra guồng nước, hy vọng tạo phúc cho bá tánh, kết quả không ngờ lại được bệ hạ coi trọng, hơn nữa còn đồng ý đầu tư vào nhiều ngân lượng như thế.”

“Cho nên Thanh Tiêu hổ thẹn.”

Hứa Thanh Tiêu có chút tự trách nói.

Nhưng lời này vừa thốt ra, mọi người đều kinh ngạc.

“Guồng nước là do con làm ra?”

“Không phải chứ, Thủ Nhân lão đệ, guồng nước là do ngươi làm ra sao?”

“Ta còn tưởng là Lý Ngạn Long làm ra chứ, không ngờ lại là ngươi.”

“Cẩn thận ngẫm lại, cái tên Lý Ngạn Long kia sao có thể làm ra thứ đồ đó, Thủ Nhân lão đệ, quả nhiên thông tuệ.”

Mọi người chấn động, bọn họ có thành kiến với guồng nước, nhưng mặc dù là mang theo thành kiến, bọn họ cũng biết guồng nước xác thực có thể tăng trưởng sản lượng hoa màu, nhưng bọn họ cũng không cho rằng có thể đạt đến hiệu quả gia tăng gấp đôi sản lượng lương thực.

Cho nên so đi tính lại, vẫn là Bắc phạt tốt hơn nhiều.

Nhưng hôm nay sau khi nghe được là thứ đồ do Hứa Thanh Tiêu mày mò ra, thái độ của mọi người nháy mắt chuyển biến.

Guồng nước là thứ tốt lành.

Nhưng Lý Ngạn Long không phải thứ tốt lành gì.

“Thủ Nhân điệt nhi, rốt cuộc là con có ý tứ gì, con cứ việc nói thẳng.”

An Quốc công lên tiếng, ông chỉ muốn biết, Hứa Thanh Tiêu rốt cuộc muốn nói gì, Bắc phạt có tin tức tốt gì?

Hơn nữa còn là tin tức rất tốt.

“Lý thúc, điệt nhi có thể bảo đảm, guồng nước thực sự có thể bảo đảm gia tăng gấp đôi sản lương lương thực của Đại Ngụy.”

“Cho nên khi điệt nhi nghe nói bệ hạ muốn sản xuất số lượng lớn lương thực, phản ứng đầu tiên của điệt nhi là tự trách, cảm thấy đã làm chậm trễ đại sự, nhưng điệt nhi lại nhanh chóng nghĩ tới một việc.”

“Kỳ thật bệ hạ vẫn luôn không có dự tính Bắc phạt, thật ra Thanh Tiêu đã biết được đáp án, quốc khố trống không, không chỉ là trống không ngân lượng, lương sản cũng trống không.”

“Nếu như thật sự phát động Bắc phạt, chẳng lẽ lại kéo ngân lượng ra chiến trường? Vấn đề lớn nhất trong chiến tranh, chính là lương thảo, bất kể có phát cho binh lính Đại Ngụy bao nhiêu ngân lượng, thì thứ mà tất cả binh lính trên chiến trường thèm muốn nhất chính là thức ăn.”

“Không có lương khô, cho trăm vạn lượng bạc trắng, cũng không thay đổi được gì.”

Hứa Thanh Tiêu mở miệng, việc hắn nói ra mọi người đều hiểu.

Đánh giặc là việc phí tiền nhất, lương thực quân lương còn có các loại quân nhu phẩm, mấy thứ này có thứ nào không khiến người ta nặng đầu suy tính?

Hiện tại đúng là quốc khố có ngân lượng, nhưng Hứa Thanh Tiêu nói cũng không sai, không lương thực.

Trừ phi các bá tánh không ăn đều không uống, lấy lương thực cho quân nhân ăn, còn bản thân đói chết.

Nếu nói như vậy, thì trận này càng không cần đánh.

“Cho nên, Thủ Nhân điệt nhi, ý của ngươi là?”

An Quốc Công dần dần hiểu ra vấn đề.

“Lý thúc, ý của điệt nhi rất đơn giản, để bệ hạ sản xuất guồng nước số lượng lớn, lợi quốc lợi dân, tuy rằng trong hiện tại rất bất lợi, nhưng lại có lợi cho tương lai của Đại Ngụy, đến lúc đó Đại Ngụy lương thực sung túc, quốc khố sung túc, lúc ấy, lại nhắc đến Bắc phạt, không thể nào bệ hạ lại không đồng ý.”

Hứa Thanh Tiêu nghiêm túc trả lời.

Chỉ là khi Hứa Thanh Tiêu thốt ra lời này, mọi người lại nhíu mày trầm mặc.

Bởi vì bọn họ tức khắc hiểu ra Hứa Thanh Tiêu nói vậy là có ý gì.

Đảm nhận vai trò thuyết khách.

Mọi người trầm mặc, bọn họ cũng không ngốc, Hứa Thanh Tiêu nói nhiều thứ như vậy, hoàn toàn không làm cho bọn họ động lòng, ngược lại còn cảm thấy không được thoải mái. Dù sao bọn họ hạ đã quyết tâm muốn Bắc phạt, phải ngăn chặn thực hiện công trình guồng nước.

Kết quả Hứa Thanh Tiêu lại đến làm thuyết khách, mặc dù coi trọng Hứa Thanh Tiêu, nhưng cũng không thể nào gây tổn hại đến lợi ích cá nhân của bản thân.

Bình Luận (0)
Comment