Bên trong Văn cung Đại Ngụy.
Năm vị đại Nho Trần Chính Nho, Tôn Tĩnh An, Vương Tân Chí, Trần Tâm, Chu Dân đang chờ đợi trong yên lặng.
Hoa Tinh Vân bước nhanh đi tới bái lạy năm người này.
“Tinh Vân, bái kiến năm vị đại nho.”
“Tinh Vân, bái kiến lão sư.”
Đầu tiên Hoa Tinh Vân bái lạy năm người này một cái, đây là lễ bái của nho giả, tiếp theo lại đi đến trước mặt Trần Tâm, hai đầu gối quỳ xuống, hành đại lễ quỳ lạy.
“Tinh Vân, đứng dậy đi.”
Trần Tâm đại nho đỡ lấy Hoa Tinh Vân, người đối diện nhìn về phía lão sư của mình, thanh âm có đôi chút thương cảm.
“Lão sư, học trò chu du các nước ba năm, chưa từng gửi thư cho lão sư, thật sự là bởi vì có rất nhiều sự việc bất tiện, hôm nay gặp lại lão sư, học trò tự thấy hổ thẹn vô cùng, mong rằng lão sư chớ trách cứ.”
Hoa Tinh Vân thoáng hiện vẻ bi thương, hắn nói như thế, hy vọng đối phương đừng trách tội chính mình.
“Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.”
Trần Tâm không nói thêm gì, chỉ là gật gật đầu, nói hai câu.
“Tinh Vân, lần này ngươi trở về, cũng thật đúng lúc, Thái Bình thi hội sắp diễn ra, khoa cử cũng sắp đến, mấy ngày nay ngươi cứ ở lại Văn cung ôn luyện cho tốt vào, sau đó kể cho đám nho sinh về những chuyện đã trải qua trong năm nay, để bọn họ có dịp học hỏi nhiều hơn.”
Lúc này, giọng của Tôn Tĩnh An vang lên, mang theo nụ cười tươi, nói như thế
“Kính tuân mệnh lệnh của tôn nho.”
“Có điều học trò vẫn muốn vào triều làm quan, dù sao chuyến chu du các quốc gia trong suốt ba năm này, đã có rất nhiều cảm ngộ, nguyện ý dốc sức vì quốc gia.”
Hoa Tinh Vân đứng dậy, bái Tôn Tĩnh An cái một, rất nghe lời, nhưng cũng nêu ra ý nghĩ của chính mình.
“Rất tốt, rất tốt, ngươi trở về từ chuyến chu du các quốc gia, điều đầu tiên nghĩ đến lại là dốc sức vì Đại Ngụy, điều này rất tốt, tốt vô cùng, vậy ngươi muốn đến bộ nào trong lục bộ?”
Tôn Tĩnh An rất vừa lòng với biểu hiện của Hoa Tinh Cân, vừa trở về là nghĩ đến dốc sức vì nước, đây mới là nho sinh chân chính.
So ra tên Hứa Thanh Tiêu kia.
Ha ha, thật sự không bằng một cọng lông.
Chỉ là Tôn Tĩnh An vui vẻ, nhưng sắc mặt của bốn vị đại nho còn lại rất bình tĩnh, đặc biệt là Trần Chính Nho, thần sắc thoáng trầm xuống một chút.
“Học trò muốn đến Hộ bộ.”
Hoa Tinh Vân mở miệng, trong phút chốc năm vị đại nho hoàn toàn biến sắc, cho dù là Tôn Tĩnh An sắc mặt cũng có chút thay đổi.
Bởi vì ông ta hy vọng Hoa Tinh Vân đến Binh bộ, hoặc là Hình bộ, đến Hộ bộ không ổn lắm.
Cũng không phải là không hy vọng Hoa Tinh Vân đấu với Hứa Thanh Tiêu, ông thậm chí ước gì Hoa Tinh Vân đi tìm Hứa Thanh Tiêu gây phiền phức, nhưng vấn đề là, hiện tại Hứa Thanh Tiêu ở Hộ bộ như cá gặp nước, còn là thị lang tứ phẩm.
Nếu đi đến đó thật thì chỉ có thể Hứa Thanh Tiêu chèn ép các kiểu, chi bằng đến Binh bộ hoặc là Hình bộ, ít nhất có bọn họ ở đó, Hứa Thanh Tiêu vẫn không dám giương móng vuốt qua.
Nhưng nguyên nhân khiến cho bốn vị đại nho còn lại biến sắc rất đơn giản.
Thời điểm Hoa Tinh Vân còn chưa trở về, toàn bộ Đại Ngụy đều bàn tán hắn ta, tất cả đều bàn tán về việc lần này Hoa Tinh Vân trở về, có phải muốn gây rắc rối cho Hứa Thanh Tiêu.
Kết quả Hoa Tinh Vân trực tiếp muốn đến Hộ bộ, còn nói không phải muốn gây rắc rối cho Hứa Thanh Tiêu?
Vốn dĩ hiện tại chính là thời buổi rối loạn, hơn nữa Hứa Thanh Tiêu đích thực đang làm việc cho Đại Ngụy, Hoa Tinh Vân qua đó gì? Gây rối cho Hứa Thanh Tiêu sao?
Đây là cách nghĩ của Trần Chính Nho, ông quả thực có ý kiến với Hoa Tinh Vân, tuy nhiên nếu Hoa Tinh Vân đừng quá khoa trương phách lối, ông cũng sẽ không nói cái gì, cứ coi như nhìn không thấy thôi.
Nhưng Hoa Tinh Vân tỏ rõ thái độ muốn gây rắc rối cho Hứa Thanh Tiêu, làm sao ông có thể đồng ý?
Cách nghĩ của ba vị đại nho còn lại thì đơn giản hơn một chút, cho rằng Hoa Tinh Vân ngoài mặt ôn hòa khiêm tốn, nhưng vẫn có ngạo khí trong xương cốt, đến Hộ bộ là bởi muốn hơn thua với Hứa Thanh Tiêu.
Bọn họ chưa từng quên Hoa Tinh Vân của ba năm trước, cho dù Hoa Tinh Vân của hiện tại đã biết cách kiềm nén hơn rất nhiều, nhưng ấn tượng đối với một người, cũng sẽ không bởi vì sự chuyển biến đột ngột, mà thay đổi.
“Không thể!”
Trần Chính Nho mở miệng, ngay sau đó, ông nói thẳng.
“Đến Lễ bộ đi, sứ giả Vạn Quốc sắp đến rồi, ngươi chu du các nước, quen biết rất nhiều người, đi chiêu đãi bọn họ, cũng coi như là không tệ, làm tốt việc này, cũng được tính là một công lao.”
Trần Chính Nho bình tĩnh mở miệng, trực tiếp phủ quyết ý tưởng của Hoa Tinh Vân, đến Hộ bộ? Không có cửa, đến Lễ Bộ cũng cỡ đó rồi.
Cùng lắm thì cho một chức vị Viên ngoại lang, còn về Hộ bộ, đừng hòng nghĩ đến.
“Trần nho, ngài hiểu lầm rồi.”
“Chư vị đại nho, đều hiểu lầm rồi.”
“Tinh Vân biết, Hứa Thanh Tiêu ở Hộ bộ, cũng biết hiện giờ khắp kinh thành đang đồn đoán xôn xao, đều nói Hoa Tinh Vân muốn cùng Hứa Thanh Tiêu đấu một trận sống mái, nhưng Tinh Vân đến Hộ bộ, có ba việc.”
“Thứ nhất, Tinh Vân ơ nơi đất khách quê người, mở mang được rất nhiều thứ, có thể trợ giúp Đại Ngụy.”
“Thứ hai, hiện giờ quốc lực Đại Ngụy suy yếu, ba năm trước lúc Tinh Vân rời đi đã có chút hối hận, hiện giờ trở về, tất nhiên hy vọng Đại Ngụy quốc lực hưng thịnh, cho nên đi Hộ bộ là vì muốn tận lực.”
“Thứ ba, chính là bởi vì bá tánh kinh thành đều có hiểu lầm như vậy, cho nên Tinh Vân càng muốn đến Hộ bộ, tận tâm làm hết trách nhiệm trợ giúp Hộ bộ, trợ giúp Hứa đại nhân, như thế tất cả lời đồn đều bị đánh tan.”
“Nếu không, bá tánh kinh thành sẽ nhìn nhận ta như thế nào? Nói không chừng, lời đồn trở thành sự thật, đến lúc đó mặc kệ học trò có giải thích ra sao, cũng không có ai tin tưởng học trò.”
Hoa Tinh Vân nói rất chân thành và cực kỳ khẳng khái.
Hắn đến Hộ bộ, tuyệt đối không phải vì nhằm vào Hứa Thanh Tiêu, mà là vì trợ giúp Hứa Thanh Tiêu, lời nói này mang lại cảm giác thốt ra từ tận đáy lòng.
Làm năm vị đại nho có chút nghi hoặc.
Đặc biệt là Tôn Tĩnh An, hắn mong Hoa Tinh Vân tìm Hứa Thanh Tiêu gây rối, nhưng trông bộ dạng này của Hoa Tinh Vân, hình như không giống suy nghĩ của mình.
“Ngươi có lòng là tốt.”
“Nhưng, vẫn là đến Lễ bộ trước nhé?”
Trần Chính Nho khẽ nhíu mày, bất quá mặc kệ lời hắn nói là thật hay giả, vẫn yêu cầu hắn đến Lễ bộ, Hộ bộ thì thôi, ít nhất hiện tại đừng nhắc đến.