Hứa Thanh Tiêu trở lại thư phòng, bắt đầu tiếp mày mò đồ vật của mình.
Con đường phát triển Đại Ngụy vẫn còn rất dài.
Guồng nước lương sản, chín năm giáo dục bắt buộc, đường cao tốc, toàn dân no đủ.
Có chuyện nào không quan trọng?
Có việc không nâng cao quốc lực của Đại Ngụy?
Có việc nào không được lòng dân?
Cái khác không nói, chỉ cần mình dám nói ra chín năm giáo dục bắt buộc, thiên hạ bá tánh phỏng chừng sẽ mừng đến phát khóc, nếu mình là dòng dõi hoàng tộc, phỏng chừng sẽ hận không thể để mình làm hoàng đế.
Có điều chín năm giáo dục bắt buộc quá lớn lao, ít nhất thì Đại Ngụy hiện tại không thể gánh vác nổi.
Nếu làm thật, mỗi năm ít nhất phải trợ cấp bảy tám vạn vạn, thậm chí chỉ có nhiều chứ không ít hơn, rốt cuộc chín năm đọc sách không tiêu tiền, đây là khái niệm gì?
Hơn nữa muốn làm được trình độ này, không chỉ cần nhiều quốc thuế, kinh tế cũng phải phồn vinh lên, nếu không thì vẫn là không được.
Trước mắt vẫn phải tập trung tinh thần vào sản xuất lương thực.
Về việc guồng nước, trên lý thuyết thì hẳn là đã được giải quyết, như vậy dựa vào nguồn nước, lương sản Đại Ngụy ít nhất có bước khởi đầu gia tăng gấp bội.
Nhưng việc này vẫn chưa đủ.
Hiện giờ Đại Ngụy giống như con thuyền trong bão táp, bất cứ lúc nào cũng có thể bị đổ nghiêng.
Nói câu không dễ nghe, nếu mai này vương triều Đột Tà hoặc là vương triều Sơ Nguyên gây chiến với Đại Ngụy, Hứa Thanh Tiêu cũng sẽ không quá kinh ngạc, bởi vì nền móng của Đại Ngụy quá yếu.
Cho nên muốn hoàn toàn giải quyết vấn đề này,
Còn có hai việc phải làm.
Đầu tiên, loại cây giống cho sản lượng nhiều, khoai tây, khoai lang.
Thứ hai, phân hóa học có thể giúp cho cây trồng sinh trưởng tốt.
Thứ ba, giống lúa mới, giống lúa của Đại Ngụy hiện tại là lúa hai vụ, nếu có thể tìm được lúa ba vụ, lúa bốn vụ, có thể coi như là gia tăng gấp đôi.
Giải quyết ba vấn đề trên, Đại Ngụy sẽ trực giảm thiểu phần nửa mọi nguy cơ, khoảng cách nữ đế gọi mình bằng cha chỉ thiếu một bước.
Đương nhiên chính yếu nhất là, chính mình cũng có thể hưởng thụ một đoạn nhàn nhã sinh sống.
Cho nên, đối lập với việc này, Hứa Thanh Tiêu đã xem nhẹ những tranh chấp trong triều đình, đương nhiên tiền đề là không có ai trêu chọc mình, nếu có người trêu chọc mình, Hứa Thanh Tiêu không ngại mời hắn ta đăng xuất khỏi nhân gian.
Trường học Thủ Nhân, Hứa Thanh Tiêu thu lại tinh thần, bắt đầu lập ra một kế hoạch mới.
Mà cùng lúc đó.
Văn cung Đại Ngụy.
Lúc này, trong Văn cung có không ít người lại chờ đợi Hoa Tinh Vân đến.
Từ khi Hoa Tinh Vân sắp trở về kinh đô Đại Ngụy, có thể nói tất cả mọi người trong Văn cung đều nhón chân mong chờ, hận Hoa Tinh Vân không thể đến sớm hơn.
Dù sao thì trong khoảng thời gian gần đây, Văn cung Đại Ngụy thật sự là có chút ấm ức.
Từ sau khi Hứa Thanh Tiêu tới kinh đô, Văn cung Đại Ngụy trong khoảng thời gian này đích xác rất ấm ức, động một chút là có hiện tượng kỳ lạ xuất hiện, hơn nữa toàn bộ đều bởi vì Hứa Thanh Tiêu.
Hai vị đại Nho liên tiếp lên sân khấu, kết quả chẳng những không thể ngăn chặn Hứa Thanh Tiêu, ngược lại càng làm cho Hứa Thanh Tiêu thêm kiêu ngạo.
Thử hỏi một chút, ai mà phục cho nổi?
Nhưng đại Nho lên sân khấu cũng không khống chế được Hứa Thanh Tiêu, không thể cứ để thiên hạ đại Nho xuất hiện đúng không?
Hứa Thanh Tiêu xứng sao?
Khẳng định không xứng, thật sự phái thiên địa đại Nho lên sân khấu, cho dù có thắng được thì đã sao? Còn không mất mặt xấu hổ sao.
Nhưng hiện tại khác rồi, Hoa Tinh Vân đã trở lại, tất cả nho sinh của toàn bộ văn cung đều thấy được hy vọng, ít nhất thì nho sinh thuộc nhất mạch Chu Thánh phấn khởi không thôi, bọn họ hận không thể để Hoa Tinh Vân hôm nay trở về, ngày mai liền đi vả mặt Hứa Thanh Tiêu.
Hung hăng đánh.
“Tới rồi, hắn tới rồi.”
“Hoa Tinh Vân trở lại rồi.”
“Các ngươi xem, người nào là Hoa Tinh Vân.”
“Ở đâu? Ở đâu nào?”
“Hoa Tinh Vân ở đâu nào?”
“Hoa huynh tới sao?”
“Tinh Vân đại tài ở nơi nào?”
Đám nho sinh Văn cung nháo nhào lên, bọn họ nhìn bóng người đang đi tới cách đó không xa, cả đám có vẻ hưng phấn và kích động lạ thường.
Không biết còn tưởng rằng là thấy được vị thánh nhân nào đó.
Cách đó không xa, Hoa Tinh Vân chậm rãi đi tới, trên mặt hắn mang theo nụ cười ôn hòa, khiến như người ta như được tắm gió xuân, khiêm nhường lễ độ chẳng có lấy một xíu vẻ kiêu căng nào.
“Hoa huynh, đã lâu không gặp, thật là nhớ quá đi."
“Tinh Vân huynh, bọn ta đã chuẩn bị xong tiệc rượu chỉ đợi huynh quay về thôi.”
“Tinh Vân huynh, từ biệt ba năm, lúc gặp lại ngươi vẫn trẻ trung như thế.”
“Hoa huynh, còn nhớ ta không? Năm đó ngươi say rượu đọc ba mươi bài thơ ở kinh đô, danh chấn Đại Ngụy, cho đến hôm nay ta vẫn chưa từng quên, hẳn là ngươi vẫn còn nhớ ta chứ, ta chính là người rót rượu cho đại Nho đứng bên cạnh ngươi, đúng, chính là ta.”
“Hoa huynh, Hoa huynh, ngươi còn nhớ ta không? Lúc ngươi rời khỏi kinh thành, ta đứng khóc ở cạnh góc tường, lúc người đi còn vẫy tay với ta đó, nhớ không?”
“Tinh Vân huynh, đã lâu không gặp, đã lâu không gặp, ngươi không quen ta? Không sao, ta vừa tới.”
Nhìn thấy Hoa Tinh Vân xuất hiện, đám nho sinh nhào lên như ong vỡ tổ, cũng mặc kệ quen biết hay không, dù sao cũng phải bắt quàng làm họ trước đã.
Cũng đâu có bị lỗ.
“Chư vị đã lâu không gặp.”
Nhưng mà Hoa Tinh Vân không hề có vẻ phiền chán, ngược lại vẫn giữ vẻ ôn hòa, thậm chí còn bái mọi người một cái, bày ra lễ nghi của bậc quân tử một cách vô cùng nhuần nhuyễn.
“Khách khí, khách khí rồi.”
“Hoa huynh, ngươi thật sự quá khách khí.”
“Đúng vậy, Hoa huynh, ngài bái chúng ta một cái, chúng ta đều thấy ngượng ngùng.”
“Tinh Vân huynh quả nhiên danh bất hư truyền, khiêm nhường lễ độ, so sánh với Tinh Vân huynh thì tên Hứa Thanh Tiêu ngông cuồng kia căn bản không xứng nhắc đến.”
“Đúng vậy, Hứa Thanh Tiêu còn không bằng một ngón chân của Tinh Vân huynh.”
“Đừng nói ngón chân, ngay cả một cọng lông của Tinh Vân huynh còn kém xa.”
“Đúng đúng đúng, không bằng một cọng lông.”
Mọi người lại khen ngợi lần nữa, đồng thời hung hãn dẫm đạp Hứa Thanh Tiêu.
Nhưng mà Hoa Tinh Vân lại thoáng biến sắc, ôn hòa nói với mọi người.
“Chư vị, huynh trưởng hiền đệ, Tinh Vân mới vừa trở về từ trường Thủ Nhân, đã bái phỏng Hứa Thanh Tiêu, Hứa đại nhân.”
“Hứa đại nhân làm quan thanh liêm, lại có phong thái của nho đạo, Tinh Vân rất nể phục Hứa đại nhân, cũng kính trọng vô cùng, tuy Hứa đại nhân có chút bất hòa với Văn cung Đại Ngụy, nhưng bên trong chắc chắn có chút hiểu lầm, hắn tuyệt đối không phải tên ngông cuồng trong miệng chư vị, ngược lại rất khiêm tốn lễ độ.”
“Mong rằng chư vị chớ có như thế, ít nhất thì ấn tượng lần đầu gặp của ta và Hứa đại nhân cũng không tồi, cũng nguyện ý kết giao một bằng hữu như hắn, nếu như chư vị tâng bốc Hoa mỗ, lại giẫm đạp Hứa đại nhân, xin thứ cho Tinh Vân không lấy đó làm vui.”