Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 451 - Chương 451: Văn Khúc Tinh Đại Ngụy, Hoa Tinh Vân Đến Cửa Thăm Hỏi, Lần Đầu Đụng Độ! (6)

Chương 451: Văn Khúc Tinh Đại Ngụy, Hoa Tinh Vân Đến Cửa Thăm Hỏi, Lần Đầu Đụng Độ! (6)

Hắn mở miệng, trông có vẻ vô cùng cung kính, gọi Hứa Thanh Tiêu là Thị lang đại nhân.

Việc này đúng là có chút bất ngờ.

"Tinh Vân huynh thật là khách khí."

"Thị lang đại nhân không dám nhận, trước đây đã nghe nói đến danh tiếng của Tinh Vân. Không ngờ hôm nay gặp mặt, quả nhiên là danh bất hư truyền."

Hứa Thanh Tiêu rất nhiệt tình, người ta đã khách khí như thế rồi, bản thân chắc chắn không thể thất lễ.

"Không không không, Tinh Vân ở bên ngoài từ lâu biết được những việc Hứa đại nhân đã làm, Tinh Vân bội phục Hứa đại nhân, cũng kính trọng Hứa đại nhân, một câu Thị lang đại nhân, nhận nổi mà."

Hoa Tinh Vân cực kỳ khách khí và tôn trọng, hoàn toàn khác hẳn với cái nết "vô cùng ngạo nghễ" mà bên ngoài đồn đại.

"Tinh Vân huynh lớn hơn ta mấy tuổi, tuyệt đối không nên gọi đại nhân, tới đây, Tinh Vân huynh đi vào trong ngồi trò chuyện nhé."

Hứa Thanh Tiêu lôi kéo Hoa Tinh Vân đi vào, tỏ vẻ cực kỳ xúc động, khiến cho người ta cảm thấy hắn đặc biệt có thiện cảm với Hoa Tinh Vân.

"Hứa đại nhân thật khách khí."

"Lớn hơn mấy tuổi thì sao? So với những việc làm của Hứa đại nhân, Tinh Vân thật sự không đảm đương nổi."

Bộ dạng Hoa Tinh Vân trông vô cùng hổ thẹn, nhưng lại vô cùng nghiêm túc tán dương Hứa Thanh Tiêu, bên trong ánh mắt đều là kính trọng và bội phục.

"Không được không được, gọi Hứa đại nhân ta thật không đảm đương nổi, ngài cứ gọi ta một tiếng Thủ Nhân ngu đệ đi, huynh trưởng, mau đi vào."

Hứa Thanh Tiêu nhiệt tình chiêu đãi, đồng thời sai người chuẩn bị lá trà thượng đẳng.

Có điều Hoa Tinh Vân không đi vào, mà mở miệng nói.

"Nếu Hứa đệ đã nói như thế, vậy thì Tinh Vân cũng không làm kiêu nữa, nhưng mà ta không vào đâu, ta còn có việc khác."

"Hứa đệ, đây là một vài món lễ vật được ta đem về từ đất nước khác, đều là mấy món không đáng tiền, nhưng vẫn có chút giá trị sử dụng, xin đừng chê."

"Ta nghe nói Hứa đệ và Văn Cung Đại Ngụy có chút mâu thuẫn, ngu huynh cho rằng bên trong tất có hiểu lầm, cho nên sẽ giúp Hứa đệ nói tốt vài câu, cố gắng hết khả năng không để nảy sinh thêm hiểu lầm và mâu thuẫn."

"Còn nữa trong kinh thành cũng không ít lời ra tiếng vào, bên trong chắc chắn có tiểu nhân phá rối. Xin hiền đệ yên tâm, ngu huynh chính là người đọc sách, tu luyện Hạo Nhiên chính khí, tuyệt đối sẽ không gây bất lợi cho hiền đệ."

"Xin hiền đệ chớ nên hiểu lầm, nghe lời sàm ngôn, phá hoại cảm tình giữa chúng ta."

Hoa Tinh Vân không có ý định đi vào, mà lại giải thích rất nhiều chuyện ở bên ngoài trường học, lần này đến nhà bái phỏng cũng là vì chuyện này.

"Huynh trưởng yên tâm, ngu đệ đương nhiên sẽ không nghe lời sàm ngôn, hôm nay gặp mặt huynh trưởng, ngu đệ đã hiểu ra mọi chuyện."

Hứa Thanh Tiêu nghiêm túc gật đầu, đồng thời lại nhiệt tình mời đối phương ở lại ăn cơm.

Nhưng Hoa Tinh Vân mỉm cười, khéo léo từ chối.

"Hiền đệ, mấy hôm nữa ngu huynh sẽ thiết yến, đến lúc đó không say không về."

"Ngày hôm nay đến đây thôi, ngu huynh quả thực có một số việc cần phải đi xử lý trước, cũng không muốn quấy nhiễu hiền đệ."

"Có điều, hôm khác vào triều, mong rằng hiền đệ giúp đỡ ngu huynh nhiều hơn."

Hoa Tinh Vân chân thành tha thiết nói.

Hứa Thanh Tiêu khẽ gật đầu.

"Huynh trưởng yên tâm, ta và ngươi đều vì Đại Ngụy, tất nhiên phải giúp đỡ lẫn nhau."

Hứa Thanh Tiêu cười nói, Hoa Tinh Vân cũng nở nụ cười.

Nhưng ngay lúc này, Hứa Thanh Tiêu lại tiếp tục mở miệng nói.

"Huynh trưởng, có thể giúp ta một chuyện không?"

"Ta nghe nói Văn cung Đại Ngụy có giấu rất nhiều thư tịch, ngu đệ thích đọc sách, đặc biệt là thể loại liên quan đến cuộc sống thường ngày của thánh nhân, nếu như có thể, làm phiền huynh trưởng mang đến cho ta một vài quyển, ngu đệ lại cảm tạ thêm lần nữa."

Hứa Thanh Tiêu nói như thế.

"Chuyện nhỏ, buổi tối hôm nay sẽ sai người đưa tới, hiền đệ, ngu huynh cáo từ trước."

Hoa Tinh Vân khẽ gật đầu, việc đó quả thực là chuyện nhỏ.

"Huynh trưởng đi thong thả."

Hứa Thanh Tiêu đưa mắt nhìn Hoa Tinh Vân rời đi, đồng thời không nhịn được cảm khái nói.

Phẩm cách của Hoa Tinh Vân thật tốt.

Chỉ là chờ sau khi Hoa Tinh Vân đi khuất

Nụ cười trên mặt Hứa Thanh Tiêu dần tắt.

Không sai, hắn đang giả vờ.

Hoa Tinh Vân này là tốt hay xấu, Hứa Thanh Tiêu không biết, nhưng vừa đến đã khách khí như vậy, hơn nữa còn dễ nói chuyện. Nói là người tốt, Hứa Thanh Tiêu thật sự không tin.

Nhưng nói là người xấu, Hứa Thanh Tiêu cũng có không chứng cứ, cho nên ngoài mặt thảo mai dẻo mỏ cũng không sao, nhưng sau lưng vẫn phải đề phòng một chút.

Nhưng ngay lúc này, giọng nói của sư huynh Trần Tinh Hà vang lên.

"Thanh Tiêu sư đệ, người này không phải hạng tốt lành gì, đệ phải chú ý."

Trần Tinh Hà lầm lì nhìn về phía Hoa Tinh Vân đã đi khuất rồi nói.

"Sư huynh, tại sao vậy?"

Hứa Thanh Tiêu có chút hiếu kỳ, sư huynh này của mình có thể liếc mắt một cái liền nhìn thấu đối phương là tốt hay xấu sao?

"Bình thường những kẻ đẹp trai hơn ta, lại còn không kiêu ngạo, tuyệt đối không phải hạng tốt lành gì."

Trần Tinh Hà chắc chắn nói.

Hứa Thanh Tiêu trong lúc nhất thời lại không phản bác được.

Bởi vì câu nói này nghe rất có lý.

Trần Tinh Hà nhìn Hoa Tinh Vân đã đi xa, trong nhất thời không biết đang suy tư chuyện gì.

“Sư huynh.”

Hứa Thanh Tiêu hô một tiếng, Trần Tinh Hà cũng phục hồi lại tinh thần.

“Thanh Tiêu sư đệ, nhớ kỹ, nhất định không thể chơi thân với người này, thảo mai xã giao thì được, những cái khác không được.”

Trần Tinh Hà lại nhấn mạnh một câu với Hứa Thanh Tiêu.

Bởi vì hắn càng cảm thấy, tên Hoa Tinh Vân này có vấn đề.

“Ừ, đệ hiểu mà.”

Hứa Thanh Tiêu không ngốc, Hoa Tinh Vân có tiếng tăm như vậy, ba năm trước uy danh ở kinh đô không hề kém cạnh mình, hơn nữa còn có Văn Cung Đại Ngụy chống lưng, là nhân vật đang nổi cộm, dáng vẻ lại đẹp trai thế này thì đúng là giao diện của vai chính không sai vào đâu được.

Như thế mà còn không ngạo nghễ?

Vậy thì hắn ta nhận vai chính còn mình về quê trồng rau nuôi cá luôn cho xong.

Mười năm lăn lộn xã hội nói cho Hứa Thanh Tiêu một sự thật, phàm là cái loại lần đầu tiên gặp mặt, thành tựu của đối phương không kém gì ngươi, hoặc là cao hơn người, vừa đến đã hỏi han ân cần, muốn kết thân các kiểu, loại người này không nói không có hảo tâm, nhưng tuyệt đối không thể là bằng hữu thật sự.

Bằng hữu là cái gì? Từ ban đầu bình thường đến dần dần quen thuộc, sau đó lại đến không có gì giấu nhau, thổ lộ tình cảm bày tỏ mọi sự.

Loại người này? Không phải người xấu cũng tuyệt đối không phải là người tốt, ít nhất khiến cho bản thân có cảm giác như thế.

Đương nhiên mọi chuyện không thể suy nghĩ quá tuyệt đối, lỡ đâu người ta là người tốt thì sao?

Nhưng thời buổi này, người tốt sống không lâu.

Bình Luận (0)
Comment