Ánh mắt của Lại bộ Thượng thư Trần Chính Nho rất bình tĩnh, cái này cũng không tệ lắm.
Ánh mắt của Hộ bộ Thượng thư Cố Ngôn lại có chút cổ quái, so với trước kia thì bớt đi chút phẫn nộ nhưng có thêm chút khinh thường.
Hả? Mắc gì khinh thường chính mình?
Hình bộ Thượng thư thì hoàn toàn khinh thường và cười nhạt.
Binh bộ Thượng thư thì tốt hơn một chút, chỉ là không coi ra gì.
Vẫn là Lễ bộ Thượng thư tốt, đến nhìn cũng không nhìn mình lấy một cái.
Còn phía võ quan thì toàn bộ đều là ánh mắt cổ quái, rất cổ quái, ba phần miệt thị, ba phần khinh thường, ba phần cười nhạt, còn có một phần ngây ngô nhìn về phía mình.
Cảm nhận được đủ loại ánh mắt của các quan lại, Lý Ngạn Long thật sự có hơi tức giận.
Mình đã làm chuyện gì đâu, đầu tiên là bị nhóm người này mắng cho một trận, lại bị các bá tánh nhục mạ, hiện tại tốt rồi, đều dùng ánh mắt như đang xem cái gì đó để nhìn mình?
Liên quan gì ta?
Guồng nước này cũng không phải do ta làm ra?
Các ngươi muốn mắng, cứ đi mắng Hứa Thanh Tiêu.
Má nó, nóng ghê, ta không cõng cái nồi này đâu.
Lý Ngạn Long gần như nghiến răng nghiến lợi trong lòng.
Làm đến vị trí này của hắn, trên lý thuyết có thể nói là lòng dạ thâm sâu, nhưng vấn đề là, mọi người cùng nể mặt nhau, tỷ như nói mặc dù là ta đắc tội ngươi, ngươi mặt ngoài cũng nên cười ha hả.
Ta đây cũng cười ha hả.
Nhưng ngươi lại trực tiếp dùng ánh mắt nhục và khinh thường như thế này, ai chịu nổi?
Lý Ngạn Long hắn cũng là người, không phải thánh nhân, thật sự không thể không thấy chút lăn tăn nào.
Chỉ là hiện tại hắn vẫn chưa dám nói, đợi lát nữa lên triều mà xem nhé.
Chỉ cần có ai dám mắng mình, vậy thì mình liền trực tiếp trở mặt, ai khuyên cũng không thèm nghe.
“Tuyên, bách quan vào triều.”
Sau khi giọng nói của thái giám vang lên, lập tức mọi người bắt đầu xếp hàng thành đội ngũ chỉnh tề, đi vào bên trong cung.
Lúc vào triều, các quan lại khe khẽ nói nhỏ, đều đang trò chuyện, chỉ riêng Lý Ngạn Long có vẻ hơi cô đơn, hắn nhìn mọi người, trước đó vài ngày hắn cũng có thể xen mồm nói chuyện phiếm. Nhưng hiện tại giống như bị cô lập vậy, bỗng dưng có chút chua xót khó chịu.
Nhưng vào lúc này, giọng nói của Lễ bộ Thượng thư Vương Tân Chí vang lên.
“Lý đại nhân.”
Vương Tân Chí mở miệng, Lý Ngạn Long tức khắc đáp lại.
“Vương đại nhân có chuyện gì?”
Hắn có chút kích động, cuối cùng cũng có người để ý đến mình, đây là chuyện tốt, ít nhất bản thân không đến mức ngại ngùng như thế này.
“Làm phiền ngươi cách xa ta một chút, ngươi dẫm vào gót giày của ta rồi.”
Vương Tân Chí nghiêm túc nói.
Lý Ngạn Long: “...”
Ta dẫm mả cha ngươi.
Thằng già này.
Lý Ngạn Long trong lòng mắng to, nhưng ngoài mặt lại cười mỉa nói.
“Vương đại nhân xin lỗi nhé, gần đây nghỉ ngơi không đủ.”
Hắn cười mỉa nói, rốt cuộc hiện tại Vương Tân Chí là người không ghét mình ra mặt, không thể đắc tội, đắc tội thật thì sẽ gây thù với cả triều.
Không bao lâu sau, bách quan vào triều, vào trong đại điện.
Giống như ngày xưa, một canh giờ đầu tiên vẫn là bàn quốc gia đại sự.
Để thoáng giảm bớt xấu hổ, Lý Ngạn Long thường mở miệng nói vu vơ, chỉ hy vọng có thể nói chuyện với mọi người, cho dù có người lên tiếng phản đối cũng được.
Nhưng mỗi khi Lý Ngạn Long mở miệng, nhóm các quan lại đều trầm mặc, không nói một câu nào, không phản đối cũng không ủng hộ, thậm chí ngay cả hạ bệ cũng chẳng lên tiếng một câu.
Cục diện rất đáng xấu hổ.
Đến cuối cùng, Lý Ngạn Long không nói nữa, lui về chỗ, cúi đầu trầm mặc.
Nhìn xuống mặt đất, không có khe nứt, đào không ra ba phòng một sảnh.
Rốt cuộc, một canh giờ trôi qua.
Quốc gia đại sự đã được bàn bạc xong.
Lúc này, nữ đế cất tiếng.
“Lý ái khanh, về việc guồng nước đã có giá cả cụ thể chưa?”
Nữ đế mở miệng, bà lại nhắc tới guồng nước, đồng thời quan sát thần thái biểu tình của các quan lại.
Bởi vì nàng đắn đo không chắc chắn, Hứa Thanh Tiêu rốt cuộc có thể làm tốt việc này hay không.
Tuy rằng nội tâm nàng hy vọng Hứa Thanh Tiêu có thể giải quyết việc này, nhưng hiện thực là hiện thực, muốn thuyết phục lục bộ, võ quan cùng với bá tánh trong một đêm là việc rất khó.
Nhưng dường như ý kiến của bá tánh đã có chuyển biến, điểm này làm nàng rất vui mừng, ít nhất bá tánh cũng ủng hộ guồng nước.
Nhưng Hộ bộ có đồng ý hay không lại là một vấn đề khác, võ quan có đồng ý hay không cũng là một vấn đề lớn.
Có một việc bất kỳ không thể giải quyết được thì chuyện này vẫn phải kéo dài.
Nhưng mặc kệ như thế nào, vẫn là phải nhắc đến, xem thử phản ứng của chúng thần.
Trên triều đình.
Lý Ngạn Long vừa nghe thấy giọng của bệ hạ, lập tức có chút hưng phấn, cuối cùng có người để ý đến mình rồi.
Đi lên phía trước một bước.
Trong phút chốc tất cả ánh mắt tập trung vào hắn, Lý Ngạn Long tức khắc thay đổi thần sắc.
“Không được!”
“Không thể nói theo quy tắc bình thường, hiện giờ ta đã chọc nhiều người tức giận, cõng thay Hứa Thanh Tiêu chiếc nồi to như vậy.”
“Nếu vẫn còn bình thường, thật sự sẽ tạo ra vô số kẻ địch.”
“Ta tuyệt đối không thể trở thành kẻ địch của triều đình, hẳn là chư vị đều sẽ không đồng tính với guồng nước này, ta phải ngăn cản thôi.”
“Ừ! Ngăn cản guồng nước, nhận lấy hảo cảm từ các đại nhân khác, vậy thì ta còn có thể lấy lại chỗ đứng.”
Lý Ngạn Long nháy mắt ý thức được vấn đề hiện tại của bản thân.
Nếu mình còn dám nói lung tung, nói không chừng sẽ thật sự trở thành kẻ địch của cả cái triều đình này, đến lúc đó văn võ bá quan đều không thích mình, vậy thì còn chơi cái rắm gì nữa?
Lại liên tưởng đến, việc hiện tại các quan lại không mong muốn nhất là mình thành thật bẩm báo về guồng nước.
Nói trắng ra chính là không muốn tiếp tục mở rộng công trình guồng nước, cho nên mình không thể đứng về phía bệ hạ, nhưng cũng không thể đắc tội bệ hạ, phải uyển chuyển một chút.
“Thần! Công bộ Thượng thư Lý Ngạn Long, bái kiến bệ hạ.”
“Hai ngày này, thần vẫn luôn nghiên cứu guồng nước, thần cho rằng, năm vạn vạn lượng bạc trắng, cũng chỉ có thể đủ để miễn cường chế tạo ra số guồng nước cần có cho năm mươi quận, nhưng trong đó phí bảo trì, phí lao động, vân vân, ít nhất cần thêm một vạn vạn, thậm chí là hai vạn vạn lượng.”
“Cho nên, thần kiến nghị, tạm thời kéo dài công trình guồng nước, tốt nhất là tạm thời dừng lại.”
Lý Ngạn Long mở miệng, lời này của hắn vừa không đắc tội nữ đế, cũng nhận được hảo cảm của văn võ cả triều.
Lần này khỏi nói ta này nọ rồi nhỉ?
Ta giúp các ngươi phá hỏng đường lui rồi.
Cố đại nhân, ngài không tức giận chứ?
Lý Ngạn Long trong lòng cười nói.
Nhưng nói vừa xong, cả triều đình lại khẽ nhíu mày.
“Không thể nào!”
Lúc này, một giọng nói vang lên.
Là giọng của Hộ bộ Thượng thư Cố Ngôn.