Theo thanh âm vang lên, Lý Ngạn Long sửng sốt.
Gì?
Không thể nào?
Cố đại nhân, có phải ngươi uống lộn thuốc rồi đúng không? Ta đang giúp ngươi cơ mà.
Việc này cũng không thể?
“Bệ hạ, thần, có cách lý giải khác.”
Cố Ngôn mở miệng, bái lạy nữ đế một cái
“Ái khanh nói.”
Nữ đế mở miệng, cũng có chút tò mò.
“Về việc guồng nước, hai ngày nay thần cũng đang nghiên cứu, thứ này lợi nước lợi dân, có thể gia tăng lương sản và thuế má của Đại Ngụy, đúng là thần khí, thần cho rằng, bất luận chi phí chế tạo mất bao nhiêu cũng phải làm ra guồng nước, nhưng trước mắt quốc khố hữu hạn, năm mươi quận vừa đủ rồi.”
“Trước đó, là thần không suy nghĩ cẩn thận, hiện giờ thần đã suy nghĩ cẩn thận rồi.”
“Cho nên, thần không tán thành lời nói của Công Bộ Thượng thư Lý Ngạn Long, mong rằng bệ hạ suy xét.”
“Đồng thời cũng hy vọng bệ hạ, thứ tội lỗi trước đó của thần.”
Cố Ngôn mở miệng, đầu tiên là nêu ra quan điểm, sau đó bày tỏ thái độ, tiếp theo còn chủ động thỉnh tội.
Biểu hiện, trong nháy mắt làm Lý Ngạn Long sững sờ ngay tại chỗ.
Đậu má.
Cố đại nhân, hôm trước thái độ của ngài không phải như thế này?
Ngài chưa tỉnh ngủ đúng không?
Bảy vạn vạn lượng đó!
Quốc khố trống rỗng rồi, không phải ngươi là người giữ sổ sách sao?
Má nó, ngươi chơi ta?
Lý Ngạn Long trợn tròn mắt.
Chính vào lúc này, Hình Bộ Thượng thư cũng đi ra.
“Bệ hạ, thần cũng cho rằng Cố đại nhân nói rất đúng, còn nữa Cố đại nhân cũng là nhất thời nóng vội, mong rằng bệ hạ thứ tội cho Cố đại nhân.”
Hình Bộ Thượng thư Trương Tĩnh mở miệng, cũng cho thấy thái độ, đồng thời cầu xin thay cho Cố Ngôn.
Lý Ngạn Long càng cảm thấy ngu người hơn, mấy ngày hôm trước không phải Hình bộ các ngươi mắng Cố Ngôn vắt chày không ra nước sao? Sao hiện tại lại giúp hắn?
Ngươi cũng chưa tỉnh ngủ đúng không?
Trương Thượng thư, có muốn ta lặp lại những lời ngươi mắng chửi không?
Còn không đợi Lý Ngạn Long phản ứng lại, Trần Chính Nho cũng đứng ra.
“Bệ hạ, thần cũng cho rằng có thể đẩy mạnh việc làm guồng nước, còn lời nói của Cố Thượng thư, quả thực có phần mạo phạm, nhưng niệm tình Cố Thượng thư cẩn thận, cần cù chăm chỉ, vì Đại Ngụy tận tâm tận lực, mong rằng bệ hạ thứ tội.”
Trần Chính Nho lên tiếng.
Lý Ngạn Long cũng không cảm thấy cái gì, dù sao thì Trần Chính Nho là thừa tướng, giữ gìn hài hòa trong triều đình là chức trách của hắn.
Chỉ là, vì sao ngươi không giúp giúp ta chứ?
Cố Ngôn của ngươi đáng thường, ngươi liền thèm nhìn không tới A Long đáng thương?
Lúc này, Lý Ngạn Long theo bản năng mà nhìn về phía đám võ quan đang tụ tập.
Cố Ngôn uống lộn thuốc rồi, đám võ quan này chắc là không đến mức đó nhỉ?
Nhưng mà nhưng vào lúc này, An Quốc công đi ra.
Lý Ngạn Long thả lỏng được phân nửa.
“Bệ hạ, lão thần cho rằng, guồng nước lợi quốc lợi dân, giúp Đại Ngụy gia tăng lương sản, thật là thần khí của Đại Ngụy, có thể đẩy mạnh việc phổ biến, thông qua đó, Đại Ngụy có thể nhanh chóng sản xuất lượng lớn lương thực.”
“Qua một thời gian nữa, Đại Ngụy nhất định có thể khôi phục sự cường thịnh.”
An Quốc công mở miệng, ông không cầu xin thay cho Cố Ngôn, đây là tình huống bình thường, dù sao ông cũng là quốc công, là thủ lĩnh của phe võ quan, không thể giúp đỡ Cố Ngôn.
Đồng ý phổ biến guồng nước, cũng là chỉ vì giao dịch với Hứa Thanh Tiêu thôi.
Những lời này, vào tai mọi người đều có chút kinh ngạc, tập thể quan nho cảm thấy khiếp sợ.
Nhưng khiếp sợ nhất vẫn là Lý Ngạn Long.
Con mẹ nó, các ngươi liên hợp lại chơi ta chứ gì?
Hôm trước ta ủng hộ, các ngươi phản đối?
Hôm nay ta phản đối, các ngươi ủng hộ?
Nước trong triều đình thâm sâu như vậy từ bao giờ?
Các vị đại nhân, cầu xin các ngươi, đừng chơi ta, A Long không hiểu được gì đâu.
Trên long ỷ.
Nữ đế trong lòng cũng kinh ngạc, ngoài mặt nàng bình tĩnh vô cùng, nhưng trong lòng lại nhịn không được sông cuộn biển gầm.
Một ngày!
Một ngày!
Thật sự là trong thời gian một ngày, Hứa Thanh Tiêu đã dàn xếp ổn thỏa Hộ bộ, võ quan và còn cả các bách tính.
Hứa Thanh Tiêu rốt cuộc có cái tài năng gì thế này?
Lại có thể trong vòng một ngày, khiến cho ba thế lực lớn toàn bộ thỏa hiệp.
Thủ đoạn đến bực này, thật sự là... Có chút yêu nghiệt.
Nhưng nàng nhanh chóng khắc chế được nỗi sợ trong lòng.
Nàng là nữ đế, hoàng đế của Đại Ngụy, bất kể xảy ra sự tình gì, nàng đều phải duy trì sự bình tĩnh.
Cho nên, nàng chậm rãi mở miệng.
“Nếu Cố ái khanh chỉ là nhất thời nóng vội, trẫm, niệm tình Cố Thượng thư chung quy là vì Đại Ngụy, việc này cứ bỏ qua vậy, chỉ là Cố ái khanh cũng phải tham dự vào việc mở rộng guồng nước, coi như khiển trách, trẫm cần ngươi tận tâm tận lực, biết chưa?”
Nữ đế như vậy nói.
“Thần! Lãnh chỉ! Đa tạ bệ hạ thứ tội!”
Cố Ngôn cảm tạ nữ đế, sau đó đứng dậy trở lại chỗ, hai vị Thượng thư khác cùng An Quốc công cũng trở về vị trí của mình.
Giữa đại điện.
Chỉ còn lại một mình Lý Ngạn Long đứng ở đó.
Ánh mắt của nữ đế, cũng thuận thế dừng ở trên người hắn.
“Lý ái khanh.”
“Trẫm, bảo ngươi dự toán phí tổn, không bảo ngươi đưa ra kiến nghị, hiện giờ Hộ bộ đồng ý chi ngân sách rồi, vậy ngươi ra tay sắp xếp đi.”
“Nhưng việc còn lại không cần tham dự, biết chưa?”
Giọng của nữ đế hơi có vẻ trách cứ.
Tất cả mọi người đồng ý, hôm nay ngươi lại cố tình đến gây sự?
Lý Ngạn Long? Ngươi rốt cuộc là có tâm địa gì?
Nghe được lời này của nữ đế, Lý Ngạn Long hoàn toàn không lời gì để nói.
Hắn mệt mỏi quá.
Đau lòng quá.
Ngay cả bệ hạ cũng trách cứ mình?
Từ đầu tới đuôi, A Long rốt cuộc làm sai cái gì?
Liên quan gì ta?
Lý Ngạn Long thật sự rất thương tâm, nếu không phải đã một đống tuổi, hắn thực sự có khả năng sẽ khóc lóc ngay tại chỗ.
Quá tủi thân.
Không chừa đường cho người khác sống nữa rồi
Nước trong triều đình quá thâm sâu, A Long ta đo không được.
Nhưng trong lòng có tủi thân hơn nữa thì A Long, à, không phải, Lý Ngạn Long vẫn căng da đầu nói.
“Thần biết rồi, thần hiểu rồi, thần chắc chắn xử lý tốt việc này.”
Lý Ngạn Long nhận sai ba lần, sau đó trở về vị trí của mình, cúi đầu, nỗ lực tìm khe nứt.
“Nếu vậy thì việc guồng nước cứ quyết định như thế, Trần Chính Nho, trẫm mệnh ngươi dẫn đầu, giám sát việc phổ biến guồng nước, Hộ bộ, Hình bộ, Binh bộ, Công bộ, dốc hết sức phối hợp.”
“Hộ bộ Hứa Thanh Tiêu tạm thời nhâm mệnh làm trợ thủ, phụ tá Trần ái khanh.”
“Trong bảy ngày, trẫm muốn công trình guồng nước, chắc chắn phải được phổ biến.”
Từng câu từng chữ của nữ đế, nói cực kỳ nghiêm túc.
“Chúng thần tuân chỉ!”
“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Các quan lại đồng loạt mở miệng.
Còn nữ đế đứng dậy rời đi, bãi triều.