Trước bàn trà, Hứa Thanh Tiêu dùng hết khả năng để an ủi Lý Ngạn Long, hắn hiểu được tâm tình của Lý Ngạn Long, rốt cuộc chuyện này cho dù ai gặp phải cũng sẽ không vui vẻ
Lời này của Hứa Thanh Tiêu cũng không phải lừa gạt người, một khi đưa công trình guồng nước vào sử dụng, công lao này sẽ được ghi nhớ ngàn đời.
Lý Ngạn Long nhất định được lưu danh thiên cổ.
Được Hứa Thanh Tiêu đả thông tư tưởng rồi, lúc này Lý Ngạn Long mới chịu im lặng.
Đúng vậy, guồng nước nói đến cùng là thứ tốt, hơn nữa nhất định có tác dụng to lớn, tương lai trăm năm ngàn năm thậm chí là một vạn năm sau, guồng nước nhất định sẽ trường tồn.
Cho dù Đại Ngụy có đổi chủ, nhưng bá tánh vẫn phải dựa vào thứ này, đến lúc đó chỉ cần Hứa Thanh Tiêu viết thơ khen ngợi, thêm tên mình vào, vậy thì chính mình sẽ gián tiếp trở thành nhân vật nổi tiếng thiên cổ.
So sánh với đám văn thần trên triều đình kia.
Cho dù hiện tại bọn họ khinh thường mình, có ác cảm với mình, thì đã sao?
Bản thân có thể trở thành nhân vật nổi tiếng thiên cổ, còn bọn họ thì không có cửa.
Nghĩ đến đây, Lý Ngạn Long không thấy tức giận nữa, ngược lại không ngừng tưởng tượng trăm ngàn năm sau, các bá tánh nên khen ngợi mình như thế nào.
“Thủ Nhân, lão phu cũng không để bụng có lưu danh thiên cổ hay không, chỉ là cảm thấy ngươi nói rất đúng, thân ở trên địa vị cao, đâu có thể nào không bị nghi ngờ, được thôi, là lão phu có chút càn rỡ.”
Lý Ngạn Long giải được khúc mắc rồi.
Hứa Thanh Tiêu cũng thuận thế cười nói: “Lý đại nhân thật sự là rộng lượng khiêm nhường.”
Lời này vừa nói ra, Lý Ngạn Long càng cười tươi hơn.
Chỉ là rất nhanh, Lý Ngạn Long tiếp tục mở miệng nói.
“Hôm nay bệ hạ có ý chỉ, để Trần Thượng thư giám sát công việc phổ biến công trình guồng nước, ngươi làm trợ thủ, phối hợp với Trần Thượng thư. Về phần Hộ bộ, Hình bộ, Binh bộ, còn có Công bộ, người nào việc này, cùng nhau mở rộng.”
“Thủ Nhân, mấy ngày nay ngươi cũng đừng hòng nhàn nhã, chuẩn bị làm việc đi.”
Lý Ngạn Long lên tiếng, báo cho biết ý chỉ của nữ đế trong triều vào ngày hôm nay.
Hứa Thanh Tiêu nghe xong, cũng không phản đối gì.
“Lý đại nhân, việc mở rộng guồng nước, thời kỳ đầu chắc chắn không cần ta giúp đỡ, khó khăn lắm ta mới nghỉ ngơi mấy ngày, để cho ta ở nhà tĩnh dưỡng đi.”
Hứa Thanh Tiêu không cảm thấy có gì.
Việc mở rộng guồng nước, quả thực là mục tiêu phát triển hàng đầu của Đại Ngụy hiện giờ.
Nhưng việc cần làm không phải chỉ là mấy cái giai đoạn thôi sao.
【 Mua sắm 】 - 【 Vận chuyển 】 - 【 Xây dựng 】 - 【 Phổ cập khoa học 】
Mua sắm nguyên vật liệu tương ứng, thương lượng đến mức giá thích hợp cho cả hai bên, sau đó bắt đầu vận chuyển đến các quận phủ huyện hương, cuối cùng thi công xây dựng, chờ đại công cáo thành, tiếp tực phổ cập khoa học đến bá tánh.
Giai đoạn phổ cập khoa học cuối cùng là đơn giản nhất, dù sao guồng nước cũng xây dựng xong rồi, nguồn nước vừa chảy đến, nói cho bá tánh biết cách làm thế nào để tiếp nước là được, việc này rất đơn giản, tin chắc bá tánh sẽ vui vẻ học tập, dù sao cũng là việc có lợi cho chính mình.
Còn giai đoạn mua sắm, cũng không cần mình lo lắng, có Hộ bộ Thượng thư Cố Ngôn ở đây, còn sợ không thể mặc cả hạ giá thành xuống sao?
Về phần giai đoạn vận chuyển càng không cần mình lo lắng, Binh bộ ăn ở không à? Quân doanh điều người vận chuyển qua, không phải là được rồi sao?
Giai đoạn xây dựng cũng là việc của Công bộ, mình cứ ra thêm chút sức, huấn luyện mọi người làm sao để việc xây dựng trở nên đơn giản dễ dàng.
Phải biết rằng, thế giới này không phải thế giới bình thường,
Là thế giới tiên hiệp, không nói cái khác, tìm vài võ giả đến xây dựng, dễ như bỡn luôn.
Toàn bộ quá trình nhắm chừng khoảng ba tháng là có thể hoàn thiện rồi.
Chỉ cần không xuất hiện vấn đề gì lớn, bằng không ba tháng hoặc bốn tháng, nhất định có thể hoàn thành.
Đương nhiên vấn đề duy nhất khiến Hứa Thanh Tiêu lo lắng chính là, Cố Thượng thư đột nhiên lại đổi ý, dù sao nhìn từng rương bạc trắng bị chuyển ra ngoài, tim phải đau lắm chớ.
Trừ việc này ra, Hứa Thanh Tiêu thật sự không nghĩ đến sẽ xảy ra sai sót gì.
Cho nên chuyện này không tới phiên mình ra mặt.
Nhàn nhã nằm nhà lười biếng không phải rất sướng sao?
“Ngươi đó, rõ ràng có tài hoa như vậy, lại luôn muốn lười biếng, có điều ngẫm lại cũng đúng, để ngươi tham gia vào, không chừng lại sắp sửa xảy ra chuyện xấu gì đó.”
“Hiện tại điều mà bệ hạ hy vọng nhất chính là, khoảng thời gian này đừng xảy ra chuyện gì, dù là chuyện nhỏ xíu cũng đừng xảy ra.”
“Được rồi, lão phu đi trước đấy, ít lâu nữa thật sự thi công rồi thì ngươi phải đến Công bộ một chuyến, dạy bảo đám người Công bộ phải xây dựng như thế nào, muốn nằm không kiếm công lao, đừng có nằm mộng.”
Lý Ngạn Long đứng dậy, tâm tình của hắn bỗng nhiên trở nên tốt hơn, sau khi nói xong lời này, liền trực tiếp đứng dậy rời đi.
“Lý đại nhân đi thong thả.”
Hứa Thanh Tiêu đứng dậy tiễn Lý Ngạn Long, ngay sau đó trở lại trong phòng.
Bắt đầu đọc sách.
Không thể không nói một điều, tên Hoa Tinh Vân quả là đúng hẹn, buổi tối hôm qua liền sai người đem thư tịch của thánh nhân đến, hơn nữa còn không ít, thánh nhân các đời đều có.
Hứa Thanh Tiêu tạm thời không xem các thánh nhân khác, chủ yếu vẫn là tìm kiếm sự tích của đại thánh nhân.
Bảy người trong Văn cung rốt cuộc là ai, Hứa Thanh Tiêu vẫn muốn tìm hiểu rõ ràng, dù sao biết người biết ta càng tốt.
So với bị động, không bằng chủ động nắm giữ chủ quyền.
Mà cùng lúc đó.
Trong phủ Hoài Ninh Vương.
Sau khi nghe xong tất cả sự việc trên triều đình hôm nay, sắc mặt Hoài Ninh Vương có vẻ hơi khó coi.
“Không thể nào!”
“Tuyệt đối không thể nào!”
“Cả triều văn võ, vì sao chỉ trong một ngày, toàn bộ đều tán thành công trình guồng nước, việc này tuyệt đối không có khả năng.”
“Hộ bộ Thượng thư Cố Ngôn, tiếc tiền như mạng, bảo hắn ta lấy ra năm vạn vạn lượng, thậm chí là sáu vạn vạn lượng, bảy vạn vạn lượng bạc trắng, còn khó chịu hơn lấy mạng của hắn.”
“Lại bộ Hình bộ Binh bộ đồng ý, lão phu cũng không thấy gì, nhưng vì sao phe võ quan cũng đồng ý?”
“Chẳng lẽ bọn họ không biết một khi thực hiện công trình guồng nước, Đại Ngụy trong mười năm đừng hòng Bắc phạt sao?”
“Chẳng lẽ bọn họ cũng từ bỏ Bắc phạt sao?”
“Không! Tuyệt đối không có khả năng, nếu từ bỏ Bắc phạt, phe võ quan sẽ lâm vào thế bị động trong vài thế hệ, đám quốc công đó không thể nào ngu xuẩn như vậy.”
“Rốt cuộc là vì cái gì? Vì cái gì?”