Giờ khắc này sắc mặt Hoài Ninh Vương sa sầm đi.
Y là người đầu tiên tin tưởng công trình guồng nước có thể lợi quốc lợi dân người, cho nên y mới có thể nói ra những lời này bên trong mật thất, thậm chí không tiếc lợi dụng đến quân cờ dị tộc.
Nhưng vấn đề là, hôm qua chính mình đã gửi thư đến không ít phiên vương, toàn bộ thư hồi đáp đều cũng một ý nghĩa.
Không hề để ý đến guồng nước, hy vọng bản thân mình suy nghĩ lại, đừng dễ dàng động đến quân cờ dị tộc này.
Về điểm này, y không tức giận, bởi vì đám người này ngu xuẩn, ngu muội, là việc có lời cho bản thân.
Dựa theo kế hoạch cùng ý tưởng của y, công trình guồng nước ít nhất cần thời gian ba tháng, mới có thể được thi công, hơn nữa tuyệt đối không có khả năng trực tiếp thi công trên năm mươi quận.
Nhưng không nghĩ tới, một ngày.
Chính là trong vòng một ngày.
Mọi người lại đồng loạt tán thành.
Hơn nữa toàn bộ đều đồng ý?
Cả triều văn võ, ý kiến nhất trí, bản thân việc này đã là một việc cực kỳ khó khăn.
Là ai?
Ai đứng sau lưng thúc đẩy?
Hơn nữa lại là ai có năng lực như vậy? Lý Quảng Hiếu sao?
Không, ông ta không có năng lực này, ông ta không thể thuyết phục phe võ quan.
Hoài Ninh Vương suy nghĩ rất lung, rốt cuộc là ai ở phía sau màn này.
“Vương gia, thuộc hạ nghe được, hôm qua thái giám trong cung đến trường Thủ Nhân, không biết giap phó việc gì, sau đó Hứa Thanh Tiêu phái người đến phố phiên thương, lấy sổ sách phiên thương.”
“Rồi sau đó chia ra đến Hộ bộ, Hình bộ, Lại bộ, còn có phủ An Quốc Công, mà An Quốc Công cũng gọi Tề quốc công và Lư quốc công, bao gồm cả mười vị hầu gia đến.”
Quỳ gối trong đại đường cấp dưới mở miệng, báo cho Hoài Ninh Vương Hứa Thanh Tiêu hướng đi.
Tuy nhiên Hoài Ninh Vương trực tiếp lắc lắc đầu.
“Không thể là hắn.”
“Hắn ta là cái thá gì? Trên triều đình thì như cá gặp nước, nhưng thực tế thì sao? Nữ đế là thiên tử, hoàng đế của Đại Ngụy, trong mắt nàng ta không có tốt xấu, không có đúng sai, chỉ có lợi ích quốc gia.”
“Quan viên lục bộ cũng có lợi ích riêng, không thể vì một tên Hứa Thanh Tiêu, mà vứt bỏ lợi ích của chính mình.”
“Còn về phe võ quan, bọn họ trông có vẻ nhiệt tình với Hứa Thanh Tiêu nhưng nói đến cùng chẳng qua là vì xem Hứa Thanh Tiêu như người một nhà, liên quan đến lợi ích tập thể võ quan, chớ nói một tên Hứa Thanh Tiêu, cho dù là một trăm Hứa Thanh Tiêu cũng vô dụng.”
Hoài Ninh Vương trực tiếp lắc đầu, hắn cũng không cho rằng Hứa Thanh Tiêu có thể điểu khiển triều đình.
Bởi vì triều đình là nơi nào chứ?
Là một nơi tàn nhẫn và quan tâm đến lợi ích nhất, tình người sao? Trong triều đình, nhân tính không đáng một đồng xu.
Hôm nay mối quan hệ giữa Hộ bộ Thượng thư và Hình bộ Thượng thư rất tốt đẹp, ngày mai vẫn có khả năng sẽ trở mặt, loại chuyện này ở trên triều đình nhìn mãi cũng quen.
Các bộ đều có lợi ích và điểm xuất phát của bản thân, không thể bị chi phối bởi vì một người hay tình người.
Nếu đúng như vậy thì Đại Ngụy đã diệt vong từ lâu rồi.
Triều đình càng nghiêm khắc quy củ cà tàn nhẫn thì càng có lợi cho quốc gia. Nếu không quan tâm đến lợi ích, bị chi phối chỉ vì lời nói của một người, thì không thể ngồi vào cái vị trí thượng thư kia.
Có thể nói khắp thiên hạ đều là người thông minh, miệng nam mô bụng một bồ dao găm, Khi có lợi, ngươi và ta đều là bằng hữu, khi không còn lợi ích, thì dù huynh đệ thân thiết cũng trở mặt thành thù.
Y hiểu rõ đạo lý này từ năm ba tuổi.
“Không đúng.”
Nhưng ngay sau đó, Hoài Ninh Vương lắc lắc đầu.
“Hứa Thanh Tiêu đến Hộ bộ, Lại bộ, Hình bộ, còn tìm An Quốc công?”
“Hắn giúp bệ hạ làm việc.”
“Là giao dịch.”
Hoài Ninh Vương bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, y cau mày, vẫn đang trầm tư.
Y không cho rằng Hứa Thanh Tiêu có thể điều khiển triều đình, nhưng y tin tưởng đây là một cuộc giao dịch giữa nữ đế và văn võ bá quan.
“Nữ đế đã hứa hẹn điều gì để khiến cho tất cả bọn họ đều đồng ý?”
“Thậm chí ngay cả phe võ quan cũng chấp nhận, thương vụ này chắc hẳn rất lớn.”
“Nhưng chính bởi vì như thế, bản vương càng phải ngăn cản công trình guồng nước này.”
“Chỉ là phiên vương các nơi đều ngu xuẩn, không biết tầm quan trọng của việc này, bản vương phải vận dụng đến thực lực của mình để trì hoãn.”
“Còn cả tên Hứa Thanh Tiêu này nữa.”
“Phải diệt trừ đi thôi, tên này có đại tài, ta không thể lợi dụng thì cũng không thể để lại.”
Chỉ trong nháy mắt thôi Hoài Ninh Vương đã nghĩ đến rất nhiều việc.
Y cần phải ngăn cản việc phổ biến guồng nước, đây là việc cấp bách hàng đầu.
Về phần đám phiên vương ngu muội, kỳ thật có một điểm y không có nói ra, điểm này chính y cũng hiểu, có đôi khi không phải là đám phiên vương ngu muội, mà là mọi người đều đang đề phòng lẫn nhau.
Chỉ cần vô hại đối với bản thân, sẽ không dễ dàng ra tay, ai cũng muốn làm hoàng đế, hay nói cách khác, trong tương lai ai cũng muốn tranh giành lợi ích lớn nhất.
Mỗi người đều có suy nghĩ riêng, nhưng điều khiến Hoài Ninh Vương phẫn nộ chính là, những người này bởi vì lợi ích của bản thân mà không màng đại cục.
Còn về phần Hứa Thanh Tiêu, Hoài Ninh Vương đã thực sự nổi lên sát tâm.
Đương nhiên y sẽ không trực tiếp ra tay giết Hứa Thanh Tiêu, nếu làm như thế, chính là phá hỏng quy tắc, nếu làm vậy thật thì bản thân cũng sẽ không có kết cuộc tốt đẹp.
Ít nhất nữ đế sẽ không bỏ qua cho y.
Giờ khắc này, Hoài Ninh Vương ngồi xuống, ánh mắt hắn dừng ở trên bàn, là một phần hồ sơ.
Dòng đầu tiên của hồ sơ viết rất rõ ràng 【 Vụ án dị thuật huyện Bình An 】
Một lát sau, Hoài Ninh Vương hạ thấp giọng nói.
“Đi đến Tiền gia, Tôn gia và Chu gia, báo với bọn họ rằng bản vương có việc cần bàn bạc, bảo bọn họ phân công, trước giờ Tý hôm nay phải đến kinh đô.”
“Ngoài ra tăng cường điều tra phần hồ sơ này, tất cả những người làm việc này đều phải cẩn thận thẩm vấn rõ ràng ngọn nguồn. Đặc biệt là tên Trình Lập Đông này, mau chóng ra tung tích của tên này.”
“Còn nữa, sau khi kết thúc Thái Bình thi hội sẽ là sinh thần của bệ hạ, đến lúc đó sứ giả vạn quốc đều vào kinh, có vài quân cờ có thể cho bọn họ thuận thế vào kinh.”
Hoài Ninh Vương mở miệng.
Căn dặn từng mệnh lệnh.
“Rõ, Vương gia.”
Người đối diện nhận lệnh, sau đó biến mất ngay tại chỗ.
Giờ khắc này, ánh mắt Hoài Ninh Vương rất bình tĩnh.
“Hứa Thanh Tiêu! Ngươi tuyệt đối không nên, không nên làm ra công trình guồng nước này, thứ này có lợi cho Đại Ngụy, nhưng không có lợi cho bản vương.”