Có điều tuy thừa biết Văn cung Đại Ngụy đều là một những lão già bụng dạ thâm sâu khó lường, nhưng Hứa Thanh Tiêu vẫn nảy sinh cảm giác nguy hiểm.
Nếu như thật sự bị Trình Lập Đông vạch mặt, đối với chính mà nói là gặp phải phiền phức không nhỏ.
Nhất là khi Hoài Ninh Vương hiện tại cũng đang ghi hận mình, một khi Trình Lập Đông trở mặt, chỉ sợ Hoài Ninh Vương sẽ ngay lập tức bám riết lấy việc này không buông.
Ban đầu mình xin thánh ý giết chết con trai Hoài Ninh, Hứa Thanh Tiêu dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra được. Hoài Ninh vương nhất định sẽ không bỏ qua cho mình, hơn nữa sẽ làm to chuyện lên.
Về phần gây phiền phức như thế nào, Hứa Thanh Tiêu tạm thời chưa nghĩ ra, trước mắt chỉ biết chắc một điều Hoài Ninh vương sẽ không bỏ qua cho mình.
Còn có Trấn Tây vương, Văn cung Đại Ngụy, đến lúc đó tiếng chỉ trích sẽ vang tận trời xanh mất thôi.
"Tên Trình Lập Đông này quả nhiên là âm hồn bất tán. Ngô Ngôn ơi Ngô Ngôn, ngươi không có bản lãnh cũng đừng đi tìm hắn để gây sự chứ, lén tự sát luôn cho rồi, muốn hại chết ta mà."
Da đầu Hứa Thanh Tiêu căng rần.
Kỳ thật hắn có thể ứng phó cho qua với Trình Lập Đông, nhưng xuất hiện vấn đề rồi, Trình Lập Đông là ai nào? Vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn, hơn nữa cũng là người thông minh, mình có thể kéo chân hắn một ngày, hai ngày, ba ngày.
Không kéo chân hắn được một năm hai năm ba năm đâu.
Nhiều nhất kéo được một hai tháng, nhưng một hai tháng sau, mình đi nói với Trình Lập Đông, kỳ thật ta chỉ đùa ngươi thôi, vốn dĩ ta cũng không muốn hợp tác với ngươi, hoặc là lại lừa gạt Trình Lập Đông đến nơi khác.
Kết quả sẽ thế nào?
Kết quả chính là Trình Lập Đông cầm đao tới chém mình, chém đến chết mới thôi, tuyệt đối không cần mạng nữa.
Điều tuyệt vọng nhất trên thế gian là cái gì? Không phải là không có hy vọng, mà là vừa có một chút hy vọng, kết quả liền bị dập tắt.
Cho nên Hứa Thanh Tiêu cũng không thèm vòng vo, hắn quá hiểu loại người này, một khi để cho bọn họ nảy sinh hy vọng, bọn họ sẽ đi cố gắng một cách điên cuồng, nhưng nếu ai đó phá hủy hy vọng của bọn họ, bọn họ sẽ đánh mất tất cả lý trí.
Cho nên, đây chính là nguyên nhận Hứa Thanh Tiêu cự tuyệt hợp tác cùng Trình Lập Đông.
Hơn nữa, hiện tại mình cự tuyệt Trình Lập Đông, Hứa Thanh Tiêu thậm chí tin chắc Trình Lập Đông sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, hắn là một người biết ẩn nhẫn.
Nhưng nếu như mình đồng ý thật thì Trình Lập Đông có tin hay không? Lấy lý do gì để tin tưởng? Mình phải cho hắn thứ gì đó khiến hắn tin tưởng, đúng không?
Vị trí di bảo của Võ đế?
Cho y biết rồi, phỏng chừng y sẽ lập tức đi xem xét, phát hiện không có thứ gì, trở về liền vạch mặt mình ngay và luôn, không thèm chờ một giây nào.
Tên này hơi khó xử trí.
Trong lúc nhất thời, Hứa Thanh Tiêu không khỏi thở dài.
Trình Lập Đông, Bạch Y Môn, Hoài Ninh vương, Văn cung Đại Ngụy, yêu ma trong thiên hạ.
Đám này còn là kẻ địch ngoài sáng nữa chứ, trong tối nhất định có người ước gì mình chết quách đi.
Tức ghê!
Rõ ràng Hứa Thanh Tiêu ta không làm cái quái gì, vì sao cứ phải tới gây phiền phức cho ta? Ta chỉ là một người đọc sách, trêu phải ai chứ hả?
Nghĩ tới đây, Hứa Thanh Tiêu đã không còn gì để nói, vẫn là đọc sách trước đã.
Mình phải xem xong mớ thư tịch mà Hoa Tinh Vân đưa tới trước đã rồi tính tiếp, không chừng hai ngày nữa sẽ phải trả lại.
Chờ xem xong sách, nếu tìm được manh mối, sẽ đi Văn cung, tìm không thấy manh mối, sẽ đi gặp người của Bạch Y môn.
Trước mắt, mình nhất định phải thận trọng, không thể luống cuống tay chân, nên làm gì thì làm cái đó, mọi việc cứ như thường lệ.
Mà lúc này.
Khi Trình Lập Đông đi ra khỏi trường học Thủ Nhân, sắc mặt rất bình tĩnh, quét sạch đi vẻ u ám âm trầm vừa nãy.
Bước chân của hắn rất nhanh, lướt đi như con thoi trong ngõ nhỏ ở kinh đô, rồi đột nhiên biến mất trong nháy mắt.
Sau đó vài bóng người xuất hiện, cau mày, đánh giá tình hình chung quanh.
Bọn họ là người theo dõi Trình Lập Đông, nhưng lại không hề quen biết Trình Lập Đông, mà là phụng mệnh theo dõi trường học Thủ Nhân, phàm là phát hiện có người lai lịch bất minh đi ngang qua trường học Thủ Nhân, đều phải cẩn thận điều tra địa chỉ và thông tin thân phận.
"Cao thủ thất phẩm đại viên mãn, đừng đuổi theo nữa, hắn đã phát hiện chúng ta rồi."
Có người mở miệng, trong nháy mắt phát giác ra cảnh giới thực lực của Trình Lập Đông, nói mọi người đừng theo dõi nữa.
Một khắc sau.
Bên trong một trạch viện ở kinh đô
Trình Lập Đông lặng lẽ xuất hiện bên trong trạch viện bị bỏ hoang.
"Thuộc hạ Trình Lập Đông, xin chào Nghiêm nho."
Bên trong đại đường của trạch viện, một bóng người đưa lưng về phía Trình Lập Đông, còn Trình Lập Đông ngay lập tức quỳ xuống.
"Sao rồi?"
Một giọng nói vang lên, là giọng của Nghiêm nho, chỉ là ông ta không hề xoay người lại.
"Nghiêm nho, thuộc hạ đã đi tìm Hứa Thanh Tiêu, nhưng hắn vẫn đề phòng thuộc hạ, từ đầu đến cuối không chịu nói ra bất kỳ tin tức gì về di bảo của Võ đế."
"Cũng không đồng ý hợp tác với thuộc hạ."
Trình Lập Đông lên tiếng, nói như thế.
"Không nói cũng đúng thôi."
"Lão phu đã đoán ra được."
Nghiêm nho không hề kinh ngạc, mà lại làm ra vẻ như đã đoán được từ lâu.
"Nghiêm nho, nếu Hứa Thanh Tiêu không muốn hợp tác với thuộc hạ, chẳng lẽ di bảo của Võ đế thật sự sẽ bị Bạch Y môn lấy đi?"
Trình Lập Đông có chút không cam lòng nói.
"Không cần lo lắng, tin tức quan trọng còn đang nằm trong tay Hứa Thanh Tiêu. Không có Hứa Thanh Tiêu, Bạch Y môn cũng không có cách để tìm được di bảo của Võ đế."
"Nhưng Hứa Thanh Tiêu không hợp tác như vậy, nhất định phải tạo áp lực cho hắn, lão phu đã trao đổi với mấy vị đại nho, đợi sau Thái Bình thi hội sẽ tạo áp lực tập thể."
"Cho dù bệ hạ có coi trọng hắn đến đâu, đã liên quan đến dị thuật, Hứa Thanh Tiêu cũng không thể thoát khỏi tội chết."
"Đương nhiên, mấu chốt còn nằm trên người ngươi, trong khoảng thời gian này ngươi ẩn nấp cho kỹ vào, đừng để bị bất cứ kẻ nào phát hiện ra."
"Chờ đến lúc cần đến ngươi, lão phu sẽ thông báo cho ngươi, hiểu chưa?"
Nghiêm nho mở miệng, nói như thế.
"Thuộc hạ tuân mệnh."
"Chỉ là Hứa Thanh Tiêu tu luyện nho đạo, lỡ như không thể kiểm tra ra trong cơ thể hắn có dị thuật thì phải làm sao?"
Trình Lập Đông trực tiếp khẽ gật đầu, nhưng rất nhanh lại đưa ra câu hỏi.
Nghe vậy, Nghiêm Lỗi lắc đầu nói.
"Không thể nào lại không kiểm tra ra, Nho đạo có thần thông có thể tra ra, cho dù hắn tu luyện Nho đạo, có ẩn giấu sâu bao nhiêu, chúng ta cũng có thể tra được. Nếu Nho đạo tra không ra, cũng có biện pháp khác, việc này ngươi không cần lo lắng."