Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 467 - Chương 467: Trình Lập Đông Uy Hiếp, Nguy Cơ Dị Thuật, Phiền Toái Theo Nhau Mà Đến (4)

Chương 467: Trình Lập Đông Uy Hiếp, Nguy Cơ Dị Thuật, Phiền Toái Theo Nhau Mà Đến (4)

Nghiêm nho trả lời, trấn an Trình Lập Đông.

Người đối diện khẽ gật đầu

Nhưng rất nhanh, Trình Lập Đông lại tiếp tục mở miệng.

"Nghiêm nho, vừa rồi sau khi thuộc hạ đi ra khỏi trường học của Hứa Thanh Tiêu liền phát giác có người theo dõi ta, nhưng mà những người này bị thuộc hạ cắt đuôi."

"Xin Nghiêm nho hãy cảnh giác."

Trình Lập Đông cực kỳ trung thành nói.

"Không sao, Hứa Thanh Tiêu đắc tội nhiều người ở Đại Ngụy như vậy, có người âm thầm sắp xếp mấy tên thám tử cũng là chuyện bình thường."

"Còn nữa, cho dù bị phát hiện cũng không sao hết."

"Nhưng mà ngươi vẫn phải trốn kỹ vào, lão phu sợ Hứa Thanh Tiêu chó cùng rứt giậu, dù sao trước mắt hắn vẫn còn chút năng lực."

Nghiêm nho nói như thế.

"Thuộc hạ đã rõ, là thuộc hạ nghĩ nhiều rồi."

Trình Lập Đông lập tức gật đầu trả lời.

Nghiêm nho khẽ gật đầu, không có nhiều nói, chỉ phất phất tay nói.

"Trở về đi."

Nói xong lời này, Nghiêm nho không tiếp tục mở miệng nữa, còn Trình Lập Đông thì ôm quyền tuân mệnh. Sau đó xoay người một cái, bay qua tường nhà, rời khỏi nơi này.

Đợi một khắc sau khi Trình Lập Đông rời đi.

Một giọng nói vang lên.

"Nghiêm nho, tên Trình Lập Đông này tướng mạo tựa như sói, không phải thứ tốt lành gì, lại còn rất thâm sau, nói không chừng sẽ có ngày ngắn ngược lại chúng ta, chúng ta cần dùng hắn sao?"

Giọng nói có vẻ già nua vang lên, từ góc khuất bên trong căn nhà, có một bóng người mở miệng.

"Cần."

"Hắn là người một duy nhất có thể khiến Hứa Thanh Tiêu chết, là một quân cờ quan trọng, Hứa Thanh Tiêu một ngày không chết, quân cờ như hắn sẽ phải giữ lại một ngày."

"Về phần tâm tư của hắn, lão phu đã nhìn thấu từ lâu rồi, hắn muốn nhờ ta hoàn thành tâm nguyện của hắn, nhưng mà chả hề gì, ta đang lợi dụng hắn, hắn cũng đang lợi dụng ta."

"Chỉ là chờ đến khi ta không cần đến hắn nũa, hắn sẽ thành đồ bỏ đi, mặc kệ sống chết của hắn ra sao."

"Nhưng hắn lại không thể không cần chúng ta, bằng không thứ đồ trong cơ thể hắn xem như không thể khống chế được nữa."

Nghiêm nho cực kỳ tự tin nói rằng hắn biết Trình Lập Đông từ lâu không phải là thứ tốt lành gì, là một con sói sẽ cắn người.

Nhưng như thế thì đã sao? Hắn đã chuẩn bị một kế sách vẹn toàn đủ để bảo đảm Trình Lập Đông không thể nhảy ra.

"Ừ, cũng đúng."

"Nhưng mà rốt cuộc tên Trình Lập Đông này có mục đích gì, thà rằng trả tất thảy mọi giá như vậy, chẳng qua hắn cũng là thứ ngu xuẩn, đụng vào thứ đó, kết quả chỉ có một con đường chết."

"Ngay cả tên Hứa Thanh Tiêu kia, giả như sự thật đúng như lời Trình Lập Đông nói, vậy thì Hứa Thanh Tiêu cuối cùng cũng chỉ có con đường chết. Từ cổ chí kim, phàm là người tu luyện dị thuật, không một ai có thể sống sót."

"Đám người này ngu muội không để đâu cho hết, mặc dù Nho đạo tạm thời có thể áp chế ma niệm trong cơ thể, nhưng chờ đến khi ma niệm trưởng thành, cho dù là thánh nhân cũng không thể khống chế nổi."

"Ngu không ai bằng."

Giọng nói trong góc khuất vang lên, tán đồng với quan điểm của Nghiêm nho, đồng thời nói ra một.... bí mật.

Trình Lập Đông tu luyện dị thuật.

Đúng, hắn tu luyện dị thuật.

Cậy nhờ đến Nghiêm nho tất nhiên phải trả giá, dã tâm của Trình Lập Đông quá lớn, giả như không chút năng lực, ai dám khống chế hắn?

Trình Lập Đông tu luyện dị thuật, Nghiêm Lỗi sẽ thật sự khống chế được Trình Lập Đông, bởi vì không có Nghiêm Lỗi, ma chủng trong cơ thể Trình Lập Đông sẽ nhanh chóng bạo phát ra ngoài.

Thế nên cho dù Trình Lập Đông có dối trá, có ẩn nhẫn đến đâu cũng không cần lo lắng, không có Nghiêm Lỗi thì Trình Lập Đông chỉ còn một con đường chết.

Còn hắn thì lại khác, không có Trình Lập Đông, hắn vẫn cứ là đại Nho.

Đây không phải là âm tàn ác độc, đây là quyền mưu, bàn cờ, quân cờ mà thôi.

"Nghiêm nho, ngươi làm như vậy, sau này sẽ hết đường thăng tiến đấy, kỳ thật ta vẫn muốn khuyên ngươi một câu."

Giọng nói kia vang lên lần nữa, khiến Nghiêm Lỗi tỉnh táo lại, bởi vì những việc hiện tại hắn làm ra, đã không xứng với vị trí đại nho.

Rất có khả năng sẽ ngã khỏi vị trí Nho gia, cho dù không ngã khỏi vị trí, cả đời này hắn cũng đừng hòng thăng tiến lên thiên địa đại Nho.

Bởi vì cách làm cực đoan, không phải phong cách của Nho giả.

Nhưng Nghiêm Lỗi lại nói với ngữ khí bình tĩnh.

"Lòng lão phu đã quyết, Văn cung Đại Ngụy là ánh sáng, nhưng luôn có người muốn đi đến chốn âm u, Nho đạo hưng thịnh, chẳng phải chỉ nhờ vào văn nhân trong thiên hạ."

"Còn cần nhờ vào một luồng sức mạnh, không phải Nho đạo cũng được, hắc ám cũng được. Thế gian này vốn có âm có dương, lão phu đã quyết chí, khỏi cần khuyên can nhiều làm chi."

Nghiêm Lỗi lên tiếng, thái độ kiên quyết khác thường.

Đúng!

Cách làm của bản thân hiện tại, có chút cực đoan, cũng có chút vô nhân đạo.

Nhưng, như vậy thì sao?

Hứa Thanh Tiêu đã khiến cho chính mình thân bại danh liệt, làm bài thơ mắng mình là chuột đã lưu truyền đi, bách tính gọi Hứa Thanh Tiêu là quan tốt, mắng nhiếc đại nho, giải oan cho dân.

Còn chính mình vốn là đại Nho được bá tánh kính ngưỡng, bởi vì Hứa Thanh Tiêu, khiến cho suýt chút nữa vị trí Nho gia của chính mình bị chao đảo, hiện lại bị bách tính trong thiên hạ chỉ trích nhục mạ.

Phải lưu lại tiếng xấu ngàn năm.

Món nợ này, làm sao bản thân có thể dễ dàng xí xóa?

Mối thù này, làm sao bản thân có thể nhẹ nhàng quên đi?

Cho nên hắn muốn dùng phương thức gấp mười lần, hoàn trả lại cho Hứa Thanh Tiêu.

Đồng thời, cũng muốn thay nhất mạch Chu thánh diệt trừ phe đối lập.

Giả như nói trước kia chính mình là ánh sáng của Văn cung Đại Ngụy, vậy thì hiện tại hắn chính là cái bóng của Văn cung Đại Ngụy, làm một số việc không thể cho người khác biết nhưng nhất định phải làm.

Giờ Dậu.

Trường học Thủ Nhân.

Ánh mắt Hứa Thanh Tiêu hiện lên vẻ mừng rỡ.

Hắn tìm được tin tức quan trọng của đại thánh nhân rồi.

Đây là Thánh nhân truyền thế lục.

Ghi chép rất nhiều câu chuyện về đại thánh nhân, trong đó có đề cập môn đồ của thánh nhân.

Trong sách có ghi Văn thánh đời đầu có bảy vị đệ tử, mỗi một vị đệ tử đều rất khác thường.

Vị thứ nhất cực kỳ tuấn mỹ, là Triều Ca, thông tin ghi chép rất đầy đủ.

Còn vị thứ hai, thì tên 'Trảm Tà'

【 Trảm Tà, hậu duệ nhà tướng, thuở bé tập võ, mười tuổi thất phẩm, mười lăm tuổi lục phẩm, hai mươi tuổi ngũ phẩm, hai mươi lăm tuổi tứ phẩm, ba mươi tuổi tam phẩm, ba mươi lăm tuổi nhị phẩm. Danh xưng võ đạo tuyệt thế thiên tài, tu luyện Chân long phá tà pháp, xem việc trảm yêu trừ tà là nhiệm vụ của bản thân. Sau này dừng lại ở cảnh giới võ giả nhị phẩm, mãi mà không cách nào đột phá 】

【 Cuối cùng vào năm bốn mươi lăm tuổi, ngẫu nhiên gặp gỡ đại thánh nhân, cùng trò chuyện ba ngày ba đêm, giác ngộ võ đạo, chính thức bước vào cảnh giới võ đạo nhất phẩm, gây chấn động mười quốc gia. Sau này bái sư đại thánh nhân, nguyện hộ giá hộ tống đại thánh nhân, được đại thánh nhân đặt cho cái tên Phá Tà, trảm tà trừ ác, sau lại trải qua Hắc Ám Đại Loạn, sinh tử chưa rõ 】

Bình Luận (0)
Comment