Mà nhóm đại tài mười nước, sau khi nhìn thấy biểu cảm của nhóm người Trần Chính Nho xong, gần như đã đoán được một chút gì đó.
“Hứa Thanh Tiêu sẽ không tới.”
“Hắn không dám tới.”
“Đúng, hắn không dám tới, có thơ trấn quốc ở đây, ai dám đến?”
“Hứa Thanh Tiêu có danh tiếng, loại người này tuyệt đối sẽ không mạo hiểm.”
Nhân tài mười nước khe khẽ bàn luận, cho rằng Hứa Thanh Tiêu không dám tới, bởi vì ngẫm lại cũng đúng vậy thật, có một bài thơ trấn quốc ở đây, ai dám đến đối đầu?
Người nào đến người đó chết nha?
Cho dù ngươi cũng làm được thơ trấn quốc thì sao nào? Trước đó hai ngày đã xảy ra một chuyện chọc vào cơn tức của họ, nếu như hôm nay vẫn như vậy thì đám người này tuyệt đối sẽ không đồng ý.
Đám người nhao nhao bàn tán, rất nhanh thôi âm thanh đã dần lớn hơn.
“Thì ra đây chính là Vạn cổ chi tài của Đại Ngụy à, ngay cả dũng khí dự tiệc cũng không có.”
“Đúng vậy. Ta còn tưởng vạn cổ đại tài này mạnh bao nhiêu, không ngờ chỉ có như này?”
“Vạn cổ đại tài, ha ha ha ha ha!”
“Không được cười, Hứa Thanh Tiêu vẫn rất thông minh, có thơ trấn quốc, hắn e ngại là chuyện bình thường.”
Có một số tiếng nói vô cùng chói tay, dẫn tới dân chúng phẫn nộ. Giờ khắc này, một câu nói đại tài kia chói tai vô cùng.
Trong đám người, kẻ cười lớn tiếng nhất chính là Vương Phu.
Chẳng qua cho dù là đệ nhất tài từ Đường Quốc, Lý Ân cũng lộ ra nụ cười đắc ý.
Ở trong mắt bách tính Đại Ngụy, tiếng cười vang vọng này truyền khắp từ trong đến ngoài cung.
Giờ này khắc này, trong kinh đô Đại Ngụy, những con đường phố, hẻm nhỏ cũng có vẻ hơi yên tĩnh. Dù sao Ly Dương cung chưa đến bao tin vui, văn đàn Đại Ngụy bị đả kích, vậy dân chúng có thể nào mà cười được.
Trên những con đường lớn, các tửu lâu cũng vô cùng yên tĩnh. Bọn họ ký thác hy vọng ở Hứa Thanh Tiêu, nhưng Hứa Thanh Tiêu không đến. Thật ra dân chúng cũng hiểu rõ “nỗi khổ tâm” của Hứa Thanh Tiêu, có thơ trấn quốc trước mặt, Hứa Thanh Tiêu coi như là tài hoa hơn người cũng không thể nào làm được danh thi thiên cổ đúng không?
Con người luôn có lúc phát huy không tốt, ai có lòng tin trấn áp được thơ trấn quốc? Để cho Đại Nho đến cũng không dám nói là có thể trấn áp.
Mà chính lúc này, ở trong Ly Dương cung.
Một bóng người yên lặng rời đi.
Là bóng dáng của Trần Tinh Hà.
Một khắc đồng hồ sau.
Học đường Thủ Nhân.
Lý Quảng Hiếu nhìn vị trí của Ly Dương cung, sau đó xem thiên tượng ban đêm không khỏi thở dài.
“Văn đàn Đại Ngụy phải bị một lần đả kích chí mạng.”
Lý Quảng Hiếu lẩm bẩm trong lòng. Trên thực tế ông ta vẫn luôn chú ý chuyện của Ly Dương cung.
Ngay từ đầu ông ta cũng cho rằng nếu Hứa Thanh Tiêu ra sân thì nhất định có thể trấn áp được đối phương, nhưng bây giờ quay đầu nghĩ lại thì cũng không phải là Hứa Thanh Tiêu không ổn, mà là địa vị của Hứa Thanh Tiêu trong lòng mọi người quá cao, cho nên ông ta không làm gì được.
Nhưng thực tế thì sao? Hứa Thanh Tiêu chưa từng nói mình nhất định có thể làm ra thiên cổ thi từ nha?
Trước đó còn có thơ trấn quốc, áp lực của Hứa Thanh Tiêu sẽ rất rất lớn. Hắn từ chối không đi cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Không đi thì ít nhất còn để lại cho Đại Ngụy một niềm hy vọng cuối cùng.
Còn nếu như đi rồi lại thất bại thì hoàn toàn xong đời.
Vậy nên ông ta ủng hộ việc Hứa Thanh Tiêu không đi.
Nhưng lại đúng lúc này, vừa khéo có âm thanh vang lên.
“Sư đệ! Sư đệ!”
“Sư đệ, đệ nhanh đi đến Ly Dương cung đi. Nếu như đệ không đi nữa thì nhân tài mười nước kia không biết sẽ phách lối đến mức nào nữa.”
Giọng nói của Trần Tinh Hà vang lên.
Hắn ta chạy về đây muốn thuyết phục Hứa Thanh Tiêu.
Trong phòng.
Hứa Thanh Tiêu vẫn còn đang suy nghĩ cách ứng đối. Lúc đầu hắn đã có một vài mạch suy nghĩ, nhưng mà theo tiếng Trần Tinh Hà vang lên.
Mạch suy nghĩ lại lần nữa bị gián đoạn.
“Ài!”
Nếu như người đến không phải Trần Tinh Hà mà đổi lại bất cứ người nào thì Hứa Thanh Tiêu đều muốn nói vài câu.
Có cần phải đáng ghét thế không hả.
Nhưng sư huynh nhà mình đến, Hứa Thanh Tiêu cũng chỉ có thể đứng dậy cười khổ.
“Sư huynh, đệ thật sự không muốn đi. Hiện tại đệ gặp một chuyện rất phiền phức. Hội thi này, bại thì cứ bại, có gì mà ghê gớm đâu.”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, giọng điệu có chút bất đắc dĩ.
“Sư đệ, không thể bại được. Nếu như bại thì Đại Ngụy chúng ta mất hết mặt mũi.’
“Đệ biết nhân tài mười nước sỉ nhục chúng ta thế nào không? Bọn họ nói văn đàn Đại Ngụy cũng chỉ thường thôi. Bọn họ mắng ngươi, nói ngươi đã sợ mất mật, không biết còn kiêu ngạo cỡ nào. Sư huynh nhìn không quen.” Trần Tinh Hà xuất hiện trong phòng, thở phì phò nói.
“Bọn họ muốn nói cái gì thì cứ kệ họ đi. Cái miệng ở trên người bọn hắn, chẳng lẽ bắt bọn họ ngậm miệng không nói sao?”
Thật ra Hứa Thanh Tiêu cũng không để ý, loại lời này hắn nghe nhiều rồi.
Cũng không phải là lần đầu tiên.
“Sư đệ à, sao đệ lại không rõ? Thái Bình thi hội không chỉ ảnh hưởng đến văn đàn Đại Ngụy, còn có bách tính Đại Ngụy nữa, hiện tại có khá nhiều bách tính đang chờ đệ xuất hiện?”
“Nếu như hôm nay chúng ta bại, vậy sau này bách tính Đại Ngụy đi ra ngoài, quả thật là không còn mặt mũi nào.”
Trần Tinh Hà có chút bất đắc dĩ nói.
Văn cung Đại Ngụy vẫn luôn xưng là thánh nhân chính thống, bách tính vẫn lấy đó làm kiêu ngạo. Thế nhưng hôm nay nếu như bị nhân tài mười nước trấn át, sau này còn mặt mũi nào để nói những lời này?
Chỉ là không đợi Hứa Thanh Tiêu suy nghĩ nhiều, giọng nói của Trần Tinh Hà vang lên lần nữa.
“Sư đệ, ta hỏi đệ một câu, đệ thành thật trả lời cho ta biết, đệ có lòng tin vượt qua Lý Ân không? Chính là người viết bài thơ trấn quốc kia.”
“Nếu đệ không có lòng tin thì coi như sư huynh chưa từng nói. Nếu đệ có lòng tin thì đi theo ta đi.”
Sắc mặt của hắn ta vô cùng nghiêm túc nói.
Đối mặt với những câu hỏi của Trần Tinh Hà, Hứa Thanh Tiêu chỉ muốn ứng phó cho qua nhưng nghĩ rồi vẫn thở dài nói.
“Nhân tài mười nước, lần này đến đây dự tiệc giống như đã có sự chuẩn bị tỉ mỉ. Nhưng lần này văn đàn Đại Ngụy đúng là đột nhiên yếu ớt, sư đệ cảm thấy có chút kỳ quặc.”
“Sư huynh, thật ra bọn họ có nói một câu rất đúng.”
“Ta không đi dự tiệc, hoàn toàn đúng là cảm thấy bọn họ là một đám cá tôm thối nát.”
Hứa Thanh Tiêu nghiêm túc trả lời.