Còn Trần Tinh Hà thì sững sờ. Khá lắm, sư đệ này của mình càng ngày càng có kỹ thuật giả vờ.
“Nhưng bọn hắn đã viết được thơ trần quốc.”
Trần Tinh Hà không nhịn được lên tiếng.
“Ha.”
Nhưng Hứa Thanh Tiêu không có trả lời, chỉ cười lạnh một tiếng.
Thơ Trấn quốc?
Thơ trấn quốc thì tính là cái gì. Trong đầu hắn tùy tiện chọn một bài cũng không chỉ là thơ trấn quốc đâu nhỉ?
Nhìn thấy biểu cảm lần này của Hứa Thanh Tiêu, Trần Tinh Hà coi như hiểu rõ.
“Sư đệ, đệ đã có lòng tin như vậy thì đi ngay đi.”
Bất kể chuyện này có gì kỳ quặc hay không thì cứ đi đi.
Trần Tinh Hà nói xong cũng muốn lôi kéo Hứa Thanh Tiêu.
Mà Hứa Thanh Tiêu lại lắc đầu cười khổ.
“Sư huynh, tâm ý sư đệ đã quyết, không đi chính là không đi, trừ khi bệ hạ hạ chỉ bảo ta nhất định phải đi. Nếu không, ta không đi.”
Thái độ của Hứa Thanh Tiêu kiên quyết.
Còn Trần Tinh Hà đứng một bên tận tình khuyên bảo thuyết phục.
Nhưng mà vào đúng lúc này, Lý Quảng Hiếu đứng bên trong nhà bếp sửng sốt. Ông ta không ngờ mình lại có thể đoán sai. Hứa Thanh Tiêu không phải sợ thơ Trấn quốc mà là đơn thuần không muốn đi.
Khá lắm, trò này cũng không vui đâu.
Một khắc sau, ông lấy từ trong tay ra một thiên chỉ, nhanh chóng đặt bút rồi ngay sau đó đốt thiên chỉ trên một ngọn nến.
Gần một khắc đồng hồ sau.
Cuối cùng, Hứa Thanh Tiêu thuyết phục Trần Tinh Hà, coi như là hoàn toàn thở ra nhẹ nhàng.
Đồng thời nội tâm cũng có chút mạnh mẽ.
Nhưng cũng may, rốt cuộc chuyện này cũng được giải quyết, mình có thể yên tĩnh quyết định kế hoạch.
Nhưng Trần Tinh Hà vừa bước ra khỏi cửa phòng một chốc.
Đã có một giọng nói lần nữa vang lên phá vỡ yên tĩnh.
“Hứa Thanh Tiêu tiếp chỉ. Khẩu dụ của bệ hạ, Thái Bình thi hội chính là thịnh hội của văn nhân, liên quan đến mặt mũi của Đại Ngụy, truyền, Hộ bộ Thị lang Hứa Thanh Tiêu dự tiệc làm thơ, bất kể là thành tích tốt hay xấu thì không thể trốn tránh. Khâm thử.”
Giọng nói thái giám vang lên.
Trong phòng.
Hứa Thanh Tiêu sửng sốt.
Trần Tinh Hà cũng sửng sốt.
Bệ hạ thật sự hạ chỉ?
“Sư đệ, bệ hạ hạ chỉ.”
Sư đệ, đệ dùng ánh mắt này nhìn ta làm gì?
Trần Tinh Hà hết sức kích động, nghiêng người mở miệng lại phát hiện ra ánh mắt Hứa Thanh Tiêu có chút cổ quái.
“Không có gì.”
Hứa Thanh Tiêu lắc đầu, sau đó đứng lên nói: “Thần, tiếp chỉ.”
Nói xong lời này, Hứa Thanh Tiêu lại quay về phòng. lấy tờ giấy trắng vẽ đầy nét xấu trên đó rồi đốt trên giá nến.
Ài!
Đáng ghét!
Đáng ghét!
Đáng ghét!
Đây không phải là có bệnh sao. Một cuộc thi hội mà thôi, làm gì phải quan tâm như thế? Ăn no không có chuyện gì làm à? Không phải Văn cung Đại Ngụy rất có năng lực sao?
Hứa Thanh Tiêu thật sự rất giận. Tất cả kế hoạch và mạch suy nghĩ, toàn bộ đều không có, liên tiếp bị gián đoạn, không tức giận mới là lạ.
Chờ sau khi giấy trắng hóa thành tro tàn, Hứa Thanh Tiêu mặt lạnh đi ra khỏi phòng, đi về phía ngoài học đường Thủ Nhân. Hắn chắp tay mà đi, vẻ mặt vô cùng không dễ nhìn.
“Sư đệ, chờ ta với!”
Trần Tinh Hà đuổi theo phía sau.
Rất nhanh, khi Hứa Thanh Tiêu rời khỏi học đường Thủ Nhân xong, đi vào con phố Tây Nam, nơi này đèn đuốc sáng trưng. Cảnh tượng bách tính tiểu thương, văn nhân nhã khách, giai nhân tiểu thư vốn dĩ nên vô cùng náo nhiệt, nhưng bây giờ lại có vẻ cực kỳ yên tĩnh.
Nhưng khi Hứa Thanh Tiêu xuất hiện, trong lúc nhất thời, mọi người đều hô lên thất thanh.
“Hứa Thanh Tiêu đến.”
“Hứa đại nhân đến.”
“Chính là Hứa đại nhân.”
Dân chúng cau mày đều nhìn chăm chú vào Ly Dương cung, đột nhiên có người phát hiện ra Hứa Thanh Tiêu đi đến, trong chớp mắt đã hấp dẫn vô số người chú ý.
Lập tức có đủ lại âm thanh vang lên, rất nhiều bách tính lộ ra vẻ kích động.
Một ít văn nhân càng nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu vừa kinh ngạc, mà một số nữ tử sau khi nhìn thấy gương mặt của Hứa Thanh Tiêu xong cũng không nhịn được mà nhìn chăm chú.
“Nhanh tránh ra cho Hứa Đại nhân đi, Hứa đại nhân muốn đi đến Ly Dương cung.’
“Mau nhường đường, nhường đường cho Hứa Vạn Cổ.”
“Còn đứng ngây ra đó làm gì, nhường đường cho Hứa Vạn Cổ đi.”
Một khắc sau, dân chúng lập tức rống to, bởi vì người đi đường rất nhiều nên ngăn cản đường đi của Hứa Thanh Tiêu, vậy nên có người mở miệng bảo mọi người nhường đường cho.
Trong chốc lát, dân chúng tự giác nhường đường, không hề không phục một chút nào, đồng thời cao giọng nói.
“Hứa đại nhân, ép nhuệ khí của đại tài mười nước một chút.”
“Hứa đại nhân, ngài đã đến, chúng ta sẽ có hy vọng.”
“Hứa đại nhân, ta xem trọng ngài.”
Dân chúng hưng phấn, các loại tiếng ủng hộ vang lên.
Còn Hứa Thanh Tiêu thì ôm quyền về phía bách tính, tốc độ của hắn rất nhanh, tâm trạng có chút khó chịu nhưng vẫn giữ gương mặt ôn hòa khi nhìn bách tính.
Một đường bước đi thẳng.
Mặt mũi của Hứa Thanh Tiêu rất lớn, trên phố dài Tây Nam, tất cả mọi người đều tự giác nhường đường. Chỉ sợ toàn bộ Đại Ngụy cũng chỉ có Hoàng đế mới có loại mặt mũi này.
“Chờ ta một chút! Chờ ta một chút!”
Trần Tinh Hà đuổi theo phía sau, bước đi của Hứa Thanh Tiêu quá nhanh, cho nên hắn có chút thở không ra hơi.
Thấy Trần Tinh Hà xuất hiện, có không ít người không nhịn được mà mở miệng tò mò về thân phận của Trần Tinh Hà.
“Người kia là ai vậy?”
“Còn có thể là ai nữa? Nhất định là thư đồng của Hứa Đại nhân.”
“Đúng đúng đúng, nhất định là thư đồng của Hứa Đại nhân.”
“Dáng dấp của thư đồng này cũng tuấn tú đó, ừm, xứng với Hứa đại nhân.”
Dân chúng nghị luận, chỉ có điều Trần Tinh Hà không nghe thấy, bởi vì hắn ta còn đang đuổi theo bước chân của Hứa Thanh Tiêu.
Mà lúc này.
Trong Ly Dương cung.
Vẫn là có chút quỷ dị không hiểu nổi như cũ.
Tiếng cười của đại tài mười nước vang lên dày đặc, mà bách tính và văn nhân Đại Ngụy từng người lại cười không nổi. Ca múa lúc trước mọi người không có tâm tư đi nhìn, rượu ngon trong chén, mọi người không có tâm tư mà uống.
Lộ ra vẻ vô cùng quỷ dị.
Nhưng mà vào đúng lúc này có một tiếng nói cất lên.
“Báo! Thừa tướng đại nhân, Hộ bộ thị lang Hứa Thanh Tiêu đến đây dự tiệc!”
Tiếng nói của thị vệ vừa dứt.
Trong nháy mắt toàn bộ đại điện đều sôi trào.
“Cái gì? Thủ nhân đến?”
“Thế mà thủ nhân lại đến?”
“Tên nhóc ngoan, ta đã nói hắn nhất định sẽ đến mà.”
“Tốt! Tốt! Tốt!”