Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 502 - Chương 502: Lời Mời Của Ba Thương Hội, Trấn Quốc Lại Xuất Hiện, Cuộc Chiến Đấu Thơ (1)

Chương 502: Lời Mời Của Ba Thương Hội, Trấn Quốc Lại Xuất Hiện, Cuộc Chiến Đấu Thơ (1)

Ánh mắt của Trương Như Hội đầy vinh hạnh, giống như thể mình đặt câu hỏi với ông ta là một vinh quang to lớn.

Cảm nhận được ánh mắt của Trương Như Hội, Hứa Thanh Tiêu hơi dừng một chút, sau đó mở miệng nói.

“Trương huynh, huynh thân là thương nhân nên Hứa mỗ muốn hỏi một chuyện.”

“Ví dụ huynh có một nhóm hàng, nhóm hàng này mỗi cái đều có giá trị một trăm lượng bạc, nhưng huynh biết có người cần nhóm hàng này của huynh.”

“Vậy phản ứng đầu tiên của huynh là gì?”

Hứa Thanh Tiêu hỏi.

Bởi vì mình không phải thương nhân nên rất khó dùng góc độ thương nhân để suy nghĩ.

Có thể đoán được ý nghĩ của thương nhân, nhưng không thể thực sự thay đổi vị trí để suy nghĩ bởi dẫu sao tư duy của thương nhân không thể nhìn thấu được.

“Tăng giá ngay tại chỗ.”

Trương Như Hội nói ra một chuyện mà tất cả thương nhân bình thường đều sẽ làm.

“Vậy tăng nhiều hay ít?”

Hứa Thanh Tiêu hỏi.

Lời này nói ra, Trương Như Hội im lặng.

Nâng nhiều hay ít à?

“Mặt hàng này có quý giá không?”

Trương Như Hội hỏi thăm Hứa Thanh Tiêu.

“Không quý giá, lúc nào cũng có nhưng mà sản xuất theo năm.”

Hứa Thanh Tiêu trả lời.

“Không quý giá, năm nào cũng có vậy thì chắc sẽ tăng một phần hoặc nửa phần, lợi ích lớn nhất.”

Trương Nhược Tố không hề nghĩ ngợi nói.

Câu trả lời này nằm trong dự tính của Hứa Thanh Tiêu.

“Những thứ không thể sản xuất có thể bán đi với giá trên trời, ví dụ như tranh chữ đồ cổ, ngài có thể nói giá một trăm vạn lượng cũ được, ngài có thể nói nó không đáng một đồng cũng được.”

“Nhưng mà thứ có thể sản xuất thì nhất định sẽ có một cái giá cố định, đơn giản là xem giá thị trường tốt hay xấu mà thôi. Giá thị trường tốt thì nó giá cao, giá thị trường không tốt thì thấp một chút.”

“Cho dù là biết người khác cần gấp hàng này, nhưng cũng không thể nâng giá lên quá nhiều, bất kể là cân nhắc từ phương diện nào, lâu dài cũng được, ngắn hạn cũng được.”

“Nâng giá nửa phần là bản tính của thương nhân, thế nhưng nâng giá càng nhiều thì càng có vấn đề.”

“Nếu như tăng gấp bội thì sao?”

Hứa Thanh Tiêu nhấp một ngụm trà, bình tính nói.

Lời này vừa dứt, Trương Như Hội lập tức cau mày.

“Gấp bội?”

“Hứa đại nhân, ngài… nghiêm túc chứ?”

Trương Như Hội không biết nói gì. Bình thường có thể nói tăng giá nửa phần chính là bản tính của thương nhân, nâng cao một phần là có chút lòng tham, nâng ba bốn phần, vậy thì tức là có chút thù hận, hoặc là biết ngươi nhất định phải mua đồ của ta.

Gấp bội?

Thế này sao có thể là tư duy của người bình thường.

“Mong Trương huynh giải đáp.” Giọng điệu của Hứa Thanh Tiêu bình tĩnh.

Còn Trương Như Hội rơi vào yên lặng.

Một lúc sau, hắn mở miệng.

“Hứa đại nhân, Trương mỗ hỏi ba chuyện.”

“Thứ nhất, vận chuyển đường thủy có khó khăn không?”

“Thứ hai, hai bên có thù không?”

“Thứ ba, có phải đối phương tin tưởng ngài nhất định sẽ mua không?”

Trương Như Hội đưa ra ba vấn đề.

Còn Hứa Thanh Tiêu cũng nhanh chóng trả lời: “Vận chuyển đường thủy bình thường, Không thù oán với thương nhân, nhưng sẽ có người cản trở ở đây. Không dám tin tưởng hoàn toàn bởi vì có thể là không cần.”

Đây là câu trả lời của Hứa Thanh Tiêu. Vận chuyển đường thủy thì không cần phải nói, vận chuyển qua năm mươi quận cũng không tính là khó khăn gì.

Còn về thù oán? Coi như Hoài Ninh thân vương chắc chắn gây cản trở từ trong, nhưng thù hằn cũng không lớn lắm, đối với thương nhân mà nói thì trong mắt họ chỉ có lợi ích.

Trừ khi ngươi giết cha của đối phương. Nhưng thậm chí có là thù giết cha thì trong mắt thương nhân cũng không phải là thù lớn gì, nhất là là với người đứng đầu ba thương hội lớn.

Còn về phần có tin là nhất định sẽ mua hay không à? Chào giá cao như vậy thì ai tình nguyện mua? Đương nhiên, nếu như không có cách nào giải quyết vấn đề này thì Hứa Thanh Tiêu vẫn chọn mua.

Bởi vì chuyện này quả thật là lợi nước lợi nhà, không phải là thứ vì tốn thêm một chút ngân lượng mà cần suy nghĩ lại.

Lời này thốt ra, Trương Như Hội lại trả lời.

“Vậy thì có vấn đề.”

“Nếu không phải vận chuyển, lại không có thù sâu hận lớn và cũng không dám chắc là ngài nhất định sẽ mua thì thương nhân bình thường sẽ không làm như vậy. Cho dù là thương nhân không bình thường cũng chẳng làm như vậy.”

“Không có thương nhân nào chê tiền hết. Chuyện này rất kỳ lạ.”

Trương Như Hội lẩm bẩm.

Hứa Thanh Tiêu cũng không gấp, trước tiên để cho ông ta suy nghĩ một chút.

Một lúc sau, Trương Như Hội bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, lập tức mở miệng.

“Hứa đại nhân.”

“Bình thường mà nói thì tuyệt đối không có thương nhân nào làm như vậy. Nhưng có một khả năng sẽ khiến bọn họ tăng giá như thế.”

Trương Như Hội trả lời.

“Khả năng gì?”

Hứa Thanh Tiêu hỏi thẳng.

“Có một nhóm người khác dùng giá không kém bao nhiêu để mua hàng hóa. Nhưng khả năng này không lớn, dù sao cũng không có người nào ngốc như vậy.”

Trương Như Hội đành trả lời.

Đây là câu trả lời của ông ta. Đứng dưới góc độ của thương nhân để nhìn chuyện này thì không thể nào lại không muốn làm ăn cả. Tăng giá gấp bội, không có thù sâu hận lớn, mà người ta còn chưa chắc sẽ mua.

Đây là chuyện không thể nào. Khả năng duy nhất chính là ta không thiếu người mua, đã có người thỏa thuận giá ổn rồi, giá tiền này nhiều hơn so với giá bình thường, nhưng mà ta vẫn muốn làm ăn với ngươi.

Chẳng qua các ngươi ra giá nhất định phải nhiều hơn so với đối phương một chút, hoặc là phải trả ngang bằng. Như vậy thì ta mới có thể cân nhắc chuyện làm ăn với ngươi.

Trương Như Hội trả lời khiến cho Hứa Thanh Tiêu rơi vào trầm tư trong chớp mắt.

Một câu nói kia quả thật đã làm Hứa Thanh Tiêu tỉnh táo.

Đúng vậy.

Vì sao ba thương hội lớn dám mở miệng hét giá như vậy?

Chẳng lẽ bọn họ không sợ vương triều Đại Ngụy sao?

Còn những thương nhân trục lợi nữa, mặc dù bọn họ biết Đại Ngụy cần thứ này, có chút gấp gáp nhưng cũng không đến nỗi trở thành giá trên trời chứ?

Trừ khi ngươi có thể ăn chắc Đại Ngụy.

Nhưng chuyện này có thể sao?

Mặc dù Đại Ngụy có suy bại nhưng điều đó không có nghĩa bây giờ Đại Ngụy không thể làm gì.

Còn chưa rơi xuống tới mức bị thương nhân bắt nạt.

Vậy nên bọn họ cũng không dám thật sự đắc tội Đại Ngụy, nhưng vì sao lại dám tăng gấp bội?

Câu nói của Trương Như Hội khiến hắn dấy lên nghi ngờ trong đầu. Đã có người dự định được trước những điều này, thậm chí còn bảo bọn chúng sớm thu hoạch, đặt giá cả, không thiếu cái nào.

Bình Luận (0)
Comment