Cũng chính vì vậy mà ba thương hội lớn mới dám đưa ra giá này, đồng thời vẫn muốn hợp tác với Đại Ngụy, bởi dù sao bọn họ vẫn phải làm ăn ở Đại Ngụy.
Vậy thì ai có đủ tài lực kinh khủng để mua những vật liệu làm guồng nước này?
Dị tộc? Hay phiên bang?
Hứa Thanh Tiêu thẳng thừng lắc đầu. Bảy mươi ngàn vạn lượng bạc, cộng thêm nhân công các thứ cũng phải mất tám mươi ngàn vạn lượng, thậm chí là chín mươi ngàn vạn lượng.
Trừ khi là cả dị tộc phiên bang mua, nếu không thì bọn chúng cũng không mua nổi, hơn nữa mua cái này làm gì? Không sợ mình đâm bọn họ một nhát sao?
Nếu như công trình guồng nước mở rộng thành công ở Đại Ngụy, hơn nữa còn thu được tiếng vang to lớn thì bọn họ tăng giá mua nhất định không có vấn đề.
Nhưng vấn đề là cơ bản thì công trình guồng nước chưa khởi động, chỉ là một bộ khung thiết kế thôi, bọn họ dựa vào đâu mà cảm thấy vật này có thể phát tài?
Ban đầu trên triều đình các quan viên đều không đồng ý, huống chi là đám người này chứ?
Cho nên dị tộc phiên bang không dám mua, chí ít thì trước khi Đại Ngụy thành công thì bọn họ không dám mua, bởi không đánh cược nổi.
Không phải phiên bang dị tộc thì ai có năng lực như vậy? Sức mạnh cá nhân thì không thể nào, vậy nên chỉ có hai khả năng.
Vương triều Đột Tà.
Vương triều Sơ Nguyên.
Hai vương triều này kết hợp với Đại Ngụy hình thành thế chân vạc tạo thịnh thế, có điều là vương triều Đột Tà phải cộng thêm vương triều Sơ Nguyên nữa mới có thể cứng đối cứng với Đại Ngụy.
Mà bây giờ trong ba vương triều này, thực lực của vương triều Đột Tà là đứng nhất, nhưng tiềm lực kinh tế của vương triều Sơ Nguyên là tốt nhất. Trên phương diện quân sự thì sức mạnh của vương triều Đại Ngụy cũng không kém, nhưng về mặt kinh tế thì hoàn toàn không thể so sánh bằng bọn họ.
Mối nhục Tĩnh thành cộng thêm bảy lần Bắc phạt, quả thật đã kéo Đại Ngụy sụp đổ.
“Nếu một trong bất kỳ hai vương triều trên thì chi phí này chính là mười vạn vạn lượng bạch ngân.”
“Quả nhiên là có tiền.”
Hứa Thanh Tiêu hoàn toàn hiểu ra. Dám đưa ra giá tiền này công thêm có thể khiến cho ba thương hội lớn điên cuồng như vậy cũng chỉ có hai vương triều này làm được.
Một khắc sau.
Ánh mắt Hứa Thanh Tiêu lộ ra ý lạnh, một ý lạnh cực kỳ đáng sợ. Hắn đứng dậy đưa lưng về phía Trương Như Hội, lộ ra ý lạnh cực kỳ đáng sợ này.
Hứa Thanh Tiêu không hận vương triều Đột Tà, cũng không hận vương triều Sơ Nguyên.
Bởi vì chuyện bọn họ làm cũng không sai, chẳng qua là lập trường của mọi người khác biệt mà thôi. Mình là con dân của Đại Ngụy, nên nhất định mình sẽ trợ giúp Đại Ngụy. Bọn chúng nhằm vào Đại Ngụy là đúng, ngược lại nếu không nhằm vào Đại Ngụy thì mới lạ.
Nhưng điều khiến Hứa Thanh Tiêu hận chính là hành động của các thương hội.
Những thứ lợi nước lợi dân như vậy, chẳng những không giúp người trong nước mình mà ngược lại còn đi trợ giúp quốc gia khác để hại quốc gia mình.
Thương nhân trục lợi không sai!
Nhưng thế này là bán nước.
Loại người này quả nhiên là tội ác tày trời. Đây là người sao?
Dựa vào Đại Ngụy để lớn mạnh, phát tài, nhưng hôm nay lại bán nước cầu vinh, không sánh bằng loài súc sinh.
“Nếu thật sự như vậy thì thanh đao thứ hai này của Hứa mỗ sẽ không còn lại bất cứ tình cảm nào.”
Hứa Thanh Tiêu tự lẩm bẩm trong lòng.
Thanh đao thứ nhất của hắn, là phiên thương.
Thanh đao thứ hai là thương nhân của Đại Ngụy, nhưng cân nhắc đến rất nhiều chuyện thì thanh đao thứ hai này không dám chém ngay xuống mà nhất định phải đợi thời cơ chín muồi.
Chỉ là ba thương hội lớn bán nước cầu vinh như vậy, Hứa Thanh Tiêu không thể không sắp đặt trước, hơn nữa một khi ra tay, thanh đao thứ hai này sẽ khiến máu chảy thành sông, tuyệt đối sẽ dẫn đến phiền phức ngập trời.
Vậy nên mình nhất định phải sắp xếp xong xuôi, không thể nào phạm sai lầm, chỉ cần phạm sai lầm một chút thì kẻ toi đời chính là mình.
Dù sao thì từ xưa đến nay người có thể trở thành đại thương nhân thì có mấy người không phải làm hạng lòng dạ hiểm độc?
Phải cẩn thận, vô cùng cẩn thận.
Hắn thu hồi tất cả suy nghĩ, khuôn mặt của Hứa Thanh Tiêu bình tĩnh lại rồi sau đó xoay người rót một ly trà cho Trương Như Hội.
“Đa tạ Trương huynh đã giải mối nghi ngờ.”
Hứa Thanh Tiêu tự mình châm trà, người sau thấy được ưu ái mà hoảng sợ cầm lấy chén trà, cẩn thận từng chút một tiếp nhận, sau đó uống vào từng ngụm nhỏ. Rõ ràng chỉ là lá trà bình thường nhưng trong lòng Trương Như Hội lại ngon hơn vạn lần so với loại trà quý giá nhất thế gian.
“Hứa đại nhân, những lời này của ngài thật sự là quá khách sáo rồi. Như này có chỗ nào là giải mối nghi ngờ chứ, chỉ là nói dựa trên kinh nghiệm thôi.
“Hứa đại nhân, quả thật là Trương mỗ kính nể đại nhân, bất kể là đại nhân vì dân chúng hay là vì tài hoa của đại nhân, Trương mỗ đều cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ. Nếu như có thể kết bạn với Hứa đại nhân thì Trương mỗ vô cùng vinh hạnh.”
Trương Như Hội mở miệng. Quả thật là ông ta kính nể Hứa Thanh Tiêu, đồng thời cũng ngưỡng mộ Hứa Thanh Tiêu.
Bắt đầu từ Am Hoa đào cũng có thể nhìn ra được tâm tư của Trương Như Hội. Ông ta cũng là một người đọc sách, chỉ là không nhập phẩm, nhưng lại rất thích đọc sách, trong nhà cũng có không ít tiền tài, vậy nên có rất nhiều sản nghiệp làm ăn, đồng thời cũng kết giao với nhiều bạn tốt. Chỉ cần là người đọc sách thì ông ta đều kính trọng.
Nhất là như Hứa Thanh Tiêu, vừa có tài hoa lại còn có thể nặng lòng vì bách tính.
“Trương huynh thật sự là quá khen rồi. Xét về tuổi tác thì Trương huynh lớn hơn ta không ít, Hứa mỗ còn phải gọi một tiếng huynh trưởng.”
Hứa Thanh Tiêu khách khí nói.
Mặt sinh từ tâm, tướng mạo của Trương Như Hội không tệ, lại còn ăn nói nho nhã, Hứa Thanh Tiêu có mắt thần Nho đạo, hơn nữa còn có Hạo Nhiên chính khí, dù không nói là có thể thẳng thừng phân biệt được một người tốt hay xấu, nhưng sẽ có một loại trực giác.
Người tên Trương Như Hội này hoàn toàn không hề có bất kỳ tư tâm nào với mình, quả thật là chỉ sùng kính mình, sùng bái mình, ngưỡng mộ mình, là sự ngưỡng mộ cực kỳ nồng thịnh.
Có một câu danh ngôn kinh điển nói rất đúng.
Ngươi vĩnh viễn không thể nào ghét một người ngưỡng mộ ngươi.
Bởi dù sao hắn cũng yêu mến ngươi.
Nếu như hắn rất có tiền, đó chính là đại ca đứng đầu.
Trương Như Hội không phải là đại ca đứng đầu của mình hay không, Hứa Thanh Tiêu không rõ ràng lắm, có thể tặng cho mình đủ loại quà tặng, tối thiểu nhất đã chứng minh Trương Như Hội có tâm.