Trương Như Hội cười cười, thân là người làm ăn kiêng kị nhất là nói mình nhiều tiền. Như thế không phải đang nói cho người khác biết ta đây có tiền nè, đến làm thịt ta đi sao.
Thương nhân thông minh đều hiểu phải giả nghèo, có điều trước mặt Hứa Thanh Tiêu ông ta vẫn không nhịn được mà khoe khoang một chút, nhưng vẫn duy trì lý trí.
“Được đó.”
“Huynh trưởng, nói không chừng sau này có mối làm ăn lớn cho huynh.”
Nghe thấy hai chữ tiền trang, Hứa Thanh Tiêu không khỏi nhớ đến An Quốc sách của mình. Vốn dĩ hắn cho rằng An Quốc sách có thể được triển khai nhanh chóng, nhưng về sau mới biết mình còn rất trẻ.
Mình không biết tình huống của quốc gia là gì, chờ sau khi biết rồi mới hiểu được vì sao An Quốc sách vẫn luôn bị đè ép.
Bởi vì vốn dĩ không thích hợp, ít nhất thì với tình hình hiện tại mà nói thì không thích hợp.
“Làm ăn lớn sao? Lớn cỡ nào?”
Trương Như Hội tò mò.
“Đệ hỏi trước một câu, hiện tại tài sản của hiền huynh là bao nhiêu, thu được nhiều hay ít. Không cần nói quá chính xác đâu, đại khái là được.”
Hứa Thanh Tiêu bình tĩnh nói.
Lời này vừa nói ra khiến Trương Như Hội rơi vào im lặng, còn Hứa Thanh Tiêu thì tiếp tục mở miệng, “Đương nhiên, nếu như hiền huynh không tiện nói thì cũng không sao.”
Hứa Thanh Tiêu nhấp một ngụm trà. Đối với Hứa Thanh Tiêu mà nói thì tự nói ra vốn liếng là một việc tương đối riêng tư. Hỏi Trương Như Hội thật ra cũng là một loại dò xét ngọn nguồn.
Hắn muốn nhìn thử xem xét từ ngọn nguồn Trương Như Hội sẽ có thái độ gì với mình. Không nói cũng không sao, chuyện này có thể hiểu được, còn nói ra thì chứng minh Trương Như Hội quả nhiên là thổ lộ tâm tình với mình, ít nhất là tình nguyện thổ lộ tâm tình.
“Không không không.”
“Hiền đệ hiểu lầm rồi, ngu huynh chỉ đang suy nghĩ thôi.”
Trương Như Hội giải thích một câu, một lát sau, hắn đưa ra một đáp án.
“Thu nhập hàng năm là một ngàn năm trăm vạn lượng bạc, chênh lệch trên dưới không quá ba phần.”
Trương Như Hội đành giải thích.
Câu trả lời này không khiến cho Hứa Thanh Tiêu kinh ngạc, nhưng Vương Nho ngồi một bên lại ngây người.
Một ngàn năm trăm vạn lượng bạc là khái niệm gì chứ?
Hắn ta cau mày không tính nổi, đây chính là đúng là con số trên trời.
Nguyên nhân Hứa Thanh Tiêu khiếp sợ rất đơn giản. Từ khi chém phiên vương Đại Ngụy một đao, Hứa Thanh Tiêu hiểu được một việc rằng Đại Ngụy nghèo nhưng thương nhân Đại Ngụy thì không tận.
Vậy nên một năm thu nhập một ngàn năm trăm vạn, Hứa Thanh Tiêu không kinh ngạc.
Đương nhiên, một hai lượng bạch ngân tương đương với một ngàn đồng của kiếp trước, nói cách khác thì thu nhập một năm của Trương Như Hội tương đương với mười lăm tỷ.
Như vậy, theo hình dung của kiếp trước thì giá trị thương mại ít nhất cũng ba trăm tỷ.
Cũng xem như là tương đối khá, đứng đầu một nhóm người Đại Ngụy.
“Cuộc làm ăn này nếu như làm được thì tài phú của hiền huynh không chỉ lớn gấp mười lần.”
Hứa Thanh Tiêu bình tĩnh nói.
Nhưng lời này nói ra đã khiến cho hai người Trương Như Hội và Vương Nho sững sờ tại chỗ trong nháy mắt.
Ở trong mắt Vương Nho, một ngàn năm trăm vạn lượng bạc đã là con số trên trời rồi. Đừng nói cả đời này của hắn mà ngay cả một trăm đời cũng không kiếm được.
Hiện tại Hứa Thanh Tiêu nói là có thể tăng gấp mười. Đây là khái niệm gì? Một vạn năm ngàn lượng bạc?
Trương Như Hội cũng bất ngờ. Hiện tại ông ta đã đi đến cấp độ này thì càng hiểu đạo lý gia sản càng nhiều thì càng khó kiếm.
Tiền có thể sinh tiền, điểm này không có gì phải bàn. Nhưng ngươi có nhiều tiền, gặp được nhiều người, mỗi người đều hít một hơi máu từ trên người ngươi, mỗi người đều muốn cắn một miếng thịt trên người ngươi xuống.
Mỗi người đều muốn lừa ngươi, mà đến lúc này, mặc kệ là ngươi muốn làm gì thì phía dưới đều có lợi cho mình, đều có ý nghĩ của mình. Muốn phát triển thì trừ khi gặp được kỳ ngộ không gì sánh kịp.
Nói thật, đừng nói là gấp mười, mà xem như là tăng gấp đôi thì đã là giá trị vô lượng đối với hắn.
Gấp mười lần?
Đây là khái niệm gì? Quốc thuế một năm của Đại Ngụy cũng không nhiều ngân lượng như vậy đúng không?
Vậy chẳng phải sau này mình sẽ trở thành phú hào đệ nhất Đại Ngụy?
Sau này coi như là có ba thương hội lớn, thì mình chính là thương hội thứ tư, hơn nữa còn là thương hội đứng đầu.
Điều này không phải mơ?
Nhưng rất nhanh, Trương Như Hội đã tỉnh táo lại, bởi vì...
Gấp mười quá phóng đại.
Không phải là hắn không tin Hứa Thanh Tiêu mà là không tin mình.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu dám nói là lợi nhuận gấp mười, cho dù có chút phóng đại nhưng ít nhất cũng phải gấp đôi nhỉ?
Nếu thật sự có thể tăng lên gấp đôi cũng tốt, trên cơ bản mình đã đến gần giới hạn của đại thương hội, nói không chừng con cháu của mình có thể đưa thương hội nhà mình nâng lên đến trình độ tứ đại thương hội này.
Cho nên ông ta vẫn có chút chờ mong.
“Dám hỏi hiền đệ mối làm ăn này là gì?”
Trương Như Hội mở miệng nói.
“Sau này hãy nói, hiện tại chưa vội.”
Hứa Thanh Tiêu mỉm cười. Chuyện tiền trang của Đại Ngụy chỉ dựa vào triều đình thì nhất định là không lớn nên nhất định phải thu nạp thêm càng nhiều thương nhân tiến vào. Đám thương nhân này rất thông minh, chuyện chuyên nghiệp sẽ giao cho người chuyên nghiệp, không biết sẽ có bao nhiêu thương nhân kích động muốn khóc, vừa khóc vừa gào muốn gia nhập.
Dù sao thì địa vị của thương nhân cũng không cao, tương đối khác biệt, nhưng cũng không đến mức nói là quá thấp, chỉ có thể nói là trước mặt người đọc sách thì vẫn còn hèn mọn.
Vậy nên, Hứa Thanh Tiêu có một ý tưởng. Đương nhiên là kế hoạch này tạm thời không thể nói ra được. Hắn muốn chờ khoảnh khắc đao thứ hai rơi xuống rồi nói tiếp.
Nghe thấy Hứa Thanh Tiêu nói như vậy, Trương Như Hội không hỏi tiếp nữa. Hứa Thanh Tiêu không nói thì ông ta tin là Hứa Thanh Tiêu có lý riêng.
Cũng chính vào lúc này có một giọng nói vang lên.
“Hứa đại nhân, Cố thượng thư mời ngài đi đến Hộ bộ một chuyến.”
Là tiểu lại của Hộ bộ đến mời Hứa Thanh Tiêu đi Hộ bộ một chuyến.
Trương Như Hội nhìn thấy một màn này thì lập tức đứng dậy nói.
“Hiền đệ, không còn sớm nữa, ngu huynh cũng không làm chậm trễ nữa. Dù sao thì bây giờ đệ cũng có việc, ta đi trước đây.”
Trương Như Hội mở miệng.
“Được, hiền huynh đi thong thả. Mấy ngày nữa, chờ khi Thái Bình thi hội kết thúc rồi ngu đệ lại đi đến Đào Hoa Am tìm huynh một chuyến..”
Hứa Thanh Tiêu nhìn ra được, Trương Như Hội đối xử với mình chân thành mười phần, là một sức mạnh có thể lợi dụng. Đương nhiên đối phương cũng có thể lợi dụng mình để kiếm lời.