Tất cả mọi người đều như vậy. Ngươi giúp ta, ta giúp ngươi, nếu như chỉ dựa vào vào tình cảm tốt thì ở đâu có chuyện tốt như vậy?
Thế giới của người trưởng thành, càng nói nhiều đến lợi ích.
“Được được được, đến lúc đó ta nhất định sẽ mở tiệc long trọng.”
Nghe nói như thế, Trương Như Hội lập tức mở miệng nói là sẽ mở tiệc long trọng.
“Đến lúc đó gặp.”
“Vương Nho huynh, đi trước.”
Hứa Thanh Tiêu cũng không ở lại, lập tức đứng dậy đồng thời chào từ biệt với Vương Nho.
Vương Nho khẽ gật đầu, đi theo Trương Như Hội.
Mà Hứa Thanh Tiêu cũng đi theo quyển lại của Hộ bộ rời đi.
Rất nhanh.
Đến Hộ bộ.
Hứa Thanh Tiêu nhìn thấy Cố Ngôn. Còn không đợi Hứa Thanh Tiêu mở miệng, Cố Ngôn đã cất tiếng.
“Thủ Nhân, bọn họ phái người đến kinh đô hẹn ta đến ngày mai gặp mặt.”
Cố Ngôn lập tức nói vào điểm chính.
“Ngày mai gặp mặt sao? Khi nào?”
Hứa Thanh Tiêu nhíu mày.
Ba thương hội lớn này sao lại bất ngờ đến kinh thành rồi? Mà còn hẹn ngày mai gặp nữa?
“Vào khoảng giờ Tuất. Theo bình thường mà nói thì chúng ta phải mất nửa canh giờ vì còn nhiều chuyện cần trao đổi. Hơn nữa họ còn chỉ đích danh muốn ngươi đi, nếu không thì không bàn nữa.”
Cố Ngôn trả lời.
Lời này nói ra Hứa Thanh Tiêu cũng có chút hiểu ra.
“Bọn họ muốn ngăn cản ta đi đấu thơ sao?”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, có chút tò mò nói.
Cố Ngôn gật đầu.
“Ý của bọn họ chính là muốn ngăn cản ngươi đi đấu thơ.”
“Ý của lão phu là ta dẫn người khác đi, ngươi không cần đi, trận đấu thơ ngày mai ngươi không thể vắng được.”
Cố Ngôn trả lời. Thái Bình thi hội vẫn rất quan trọng, chuyện bàn bạc giá này không cần Hứa Thanh Tiêu phải đi, đi rồi thì làm thế nào? Chỉ bởi vì Hứa Thanh Tiêu mà ra giá thấp sao?
Chỉ là Cố Ngôn có chút tò mò, vì sao bọn họ nhất định phải ngăn cản Hứa Thanh Tiêu tham gia đấu thơ?
Có phải là rất hận không? Chuyện này đã bày hết trên đài rồi.
“Không.” Hứa Thanh Tiêu sẵng giọng, nhìn về phía Cố Ngôn rồi nói.
“Cố thượng thư, ta đi.”
“Bọn họ muốn gặp ta để ta không thể nào tham dự Thái Bình thi hội được. mặc dù ta không biết vì sao bọn họ lại làm như vậy.”
“Nhưng càng như vậy thì hạ quan càng phải gặp mặt. Hạ quan cũng muốn gặp mặt những người này, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng.”
Đây là câu trả lời của Hứa Thanh Tiêu.
Đối phương muốn gặp mình, đây là chuyện tốt. Rõ ràng là chọn thời gian có vấn đề nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng đến mình.
“Không được, Thái Bình thi hội rất quan trọng, ngươi biết kinh đô đã xảy ra chuyện gì không?”
“Nhân tài mười nước đánh nhau với văn nhân Đại Ngụy, hai bên tức giận ngập trời. Hiện tại mâu thuẫn ngày càng nghiêm trọng rồi, nếu như ngươi không tham gia, một khi thua thì chỉ sợ là Đại Ngụy ta sẽ mất hết mặt mũi.”
“Mặc dù hôm qua ngươi đã dạy dỗ nho sinh của Văn cung Đại Ngụy, nhưng lão phu vẫn không yên lòng. Chuyện này bệ hạ đã bắt đầu điều tra, nhưng cũng mặc kệ là điều tra thế nào thì Thái Bình thi hội vẫn phải cẩn trọng một chút.”
Cố Ngôn bác bỏ đề nghị của Hứa Thanh Tiêu.
Đại Ngụy kinh đô ồn ào lên, đại tài mười nước và văn nhânĐại Ngụy đánh nhau túi bụi, mối quan hệ giữa hai bên có thể nói là nước lửa khó dung.
Thương Tiến Tửu của Hứa Thanh Tiêu đã khiến dân chúng thở phào một hơi.
Nhưng không thể chịu nổi đại tài mười nước không biết xấu hổ, nhất định phải nói Hứa Thanh Tiêu biết trước đề thi, thậm chí còn kiên định cho rằng thiên cổ danh thi này của Hứa Thanh Tiêu không phải do Hứa Thanh Tiêu tự làm.
Mà là mời một vị Thiên Địa đại nho ra tay. Bằng không thì Hứa Thanh Tiêu dựa vào đâu mà cho rằng mình nhất định có thể làm ra thiên cổ danh thi?
Vì sao nhất định phải xuất hiện sau thơ Trấn quốc ?
Vậy nên bọn họ không phục!
Không phục chút nào.
Chuyện này khiến bách tính Đại Ngụy đau răng. Đối phương không biết xấu hổ thì biết làm sao? Đánh thì không đánh được, mắng lại mắng chẳng xong. Bệ hạ đã hạ chỉ không cho phép xảy ra đánh nhau, một khi xảy ra thì sẽ tước bỏ công danh.
Vậy nên bất kể là văn nhân Đại Ngụy hay là nhân tài mười nước thì cũng không dám tiếp tục ầm ĩ, hai bên dồn tất cả lửa giận vào cuộc đấu thơ ngày mai.
Người nào thắng thì bên thua ngậm miệng.
Nhưng rất nhiều người biết rằng cho dù Đại Ngụy có thắng thì có lẽ đại tài mười nước cũng không phục, bọn họ đã là thiên hạ bất bại rồi. Vậy nên nhóm người chỉ hy vọng trong ba ngày sắp tới Hứa Thanh Tiêu viết được ba ngày thiên cổ danh thi.
Nếu thật sự như vậy thì đại tài mười nước có lẽ cũng không thể nói gì.
Nhưng ba ngày liên tục viết ra ba bài thiên cổ danh thi sao?
Chuyện này đừng nói là văn nhân Đại Ngụy mà ngay cả dân chúng cũng không dám nghĩ đến. Vốn biết Hứa Thanh Tiêu là vạn cổ đại tài, nhưng cũng không có tự tin như vậy, mỗi ngày viết ra một thiên cổ thi từ sao?
Nếu thật sự như vậy thì Ly Dương cung muốn sụp đổ đến nơi, vì bị tài hoa làm cho sụp đổ.
Nhưng bất kể như thế nào thì Hứa Thanh Tiêu dự thi thì cũng nhất định là có thể lấy được một thứ tự tốt, bởi vì Hứa Thanh Tiêu có thể sáng tạo ra kỳ tích.
Áp lực cho đại tài mười nước.
Vì vậy, Cố Ngôn không đồng ý để Hứa Thanh Tiêu đi gặp mặt. Sở dĩ ông ta gọi Hứa Thanh Tiêu đến là nói cho Hứa Thanh Tiêu chuyện này, hỏi xem hắn nghĩ gì.
“Cố đại nhân, ngài yên tâm đi, ngày mai ta đi dự tiệc, nhưng Thanh Tiêu có thể cam đoan trận đấu thơ ngày mai sẽ không thua.”
Vẻ mặt của Hứa Thanh Tiêu chân thành nói.
Lời này của hắn khiến Cố Ngôn hơi nhíu mày.
“Vì sao lại chắc chắn như thế?”
Cố Ngôn cau mày, không kìm được mà hỏi.
“Chuyện này Cố đại nhân cũng đừng hỏi. Thanh Tiêu đã khi nào lừa ngài chưa?”
Hứa Thanh Tiêu có tính toán của mình, chỉ là nói ra cách này rồi thì sợ là Cố Ngôn càng không đồng ý.
“Ngươi không tự mình đi, sao mà thắng được?”
Thật lòng thì Cố Ngôn có chút suy nghĩ không thông, nhưng suy nghĩ kỹ một chút thì Hứa Thanh Tiêu đúng là không nói dối.
“Cố đại nhân, ngài không tin ta sao?”
“Còn nữa, các thương hội đã chỉ đích danh ta, vậy nên Thanh Tiêu đoán là chỉ cần Thanh Tiêu không đi thì bọn họ nhất định sẽ lấy chuyện này làm cớ để nói Đại Ngụy xem thường bọn họ.”
“Bỏ chạy lấy người là chuyện nhỏ, đến lúc đó người ta lại chiếm lý.”
Hứa Thanh Tiêu tiếp tục mở miệng, đồng thời kết luận rằng đám người này nhất định sẽ lấy đây làm lý do để công kích Hộ bộ, rêu rao khắp nơi là mình bỏ ngàn dặm xa xôi đi đến kinh đô tình nguyện bàn bạc chút giá cả với Đại Ngụy.
Nhưng thật không ngờ rằng là Hứa Thanh Tiêu của Hộ bộ Đại Ngụy lại xem thường bọn họ, vừa muốn bọn họ nói giá thấp lại không muốn gặp bọn họ. Mặc dù bọn họ là thương nhân nhưng cũng có cốt khí.
Mấy lời này Hứa Thanh Tiêu cũng đã nghĩ luôn cho bọn họ rồi.