Đúng thật là như vậy. Sau khi Hứa Thanh Tiêu lên tiếng thì Cố Ngôn mới sầm mặt.
Bởi vì Hứa Thanh Tiêu nói cũng không sai, các thương hội kia đặc biệt căn dặn nhất định phải để Hứa Thanh Tiêu đến, nếu không thì không gặp.
Nghĩ đến đây, Cố Ngôn mới không lên tiếng nữa.
Còn Hứa Thanh Tiêu lại cất giọng.
“Cố đại nhân, có một chuyện Thanh Tiêu muốn nói.”
“Ba thương hội lớn không hề sợ hãi mà dám báo giá trên trời vậy thì rất có thể sau lưng đã đàm phán gì đó với nhóm người khác.”
Hứa Thanh Tiêu hạ thấp giọng nói chuyện này ra.
“Ừm.”
Chỉ là Cố Ngôn không hề kinh ngạc chút nào, chỉ gật đầu rồi sau đó nói.
“Lão phu đã đoán được. Thủ Nhân, ngươi đúng là thông minh, chỉ có đại tài Hộ bộ mới có thể đoán được chuyện này. Chỉ có điều chuyện này ngươi đừng tham dự vào, liên quan đến rất nhiều.”
Cố Ngôn đã sớm biết rồi. Trên thực tế sau khi đối phương gửi thư đến là ông ta đã đoán được.
Chỉ là ông ta không nói cho Hứa Thanh Tiêu biết, không phải là không coi Hứa Thanh Tiêu là người một nhà, mà ngược lại, vì coi Hứa Thanh Tiêu là người nhà nên mới không báo với Hứa Thanh Tiêu.
Bởi theo tính cách của Hứa Thanh Tiêu thì sau khi biết được chuyện này không biết hắn sẽ náo loạn thế nào nữa.
Ông ta hy vọng Hứa Thanh Tiêu có thể thuận lợi trở thành Thượng thư Hộ bộ, ngồi lên vị trí của chính mình, vậy nên những chuyện này để cho ông ta giải quyết.
“Thanh Tiêu hiểu rõ.”
Thấy Cố Ngôn đã biết từ lâu, trong lòng Hứa Thanh Tiêu không khỏi cảm thán một tiếng.
Gừng càng già càng cay.
Trong nháy mắt Hứa Thanh Tiêu đã hiểu ra, Cố Ngôn không mong mình rước họa vào thân vậy nên mới không muốn báo cho mình, giả vờ là ông không hiểu.
Thật không ngờ là mình lại đoán ra được. Có điều chuyện này Hứa Thanh Tiêu tạm thời sẽ không động vào, biết thế là được.
“Hiểu là tốt rồi. Được rồi, những chuyện còn lại lão phu không muốn nói nhiều, nếu ngươi đã tự tin là có thể đứng đầu bảng trong Thái Bình thi hội thì ngày mai đi cùng với lão phu đi.”
“Chẳng qua phải nhớ, nhất định không được để thua đấu thơ, nếu không thì thà lão phu để bọn chúng nhục mạ cũng tuyệt đối không để bọn chúng chặn đường ngươi.”
Cố Ngôn không nói nhiều, đồng ý cho Hứa Thanh Tiêu đi cùng vào ngày mai.
Dù sao thì Hứa Thanh Tiêu nói cũng không sai chút nào.
Nếu Hứa Thanh Tiêu thật sự không đi thì những thương nhân kia nhất định sẽ nghĩ đây là từ chối, công kích Hứa Thanh Tiêu đủ điều, còn đặt mình vào vị thế đạo đức cao hơn.
Mà Hứa Thanh Tiêu lại hiểu nhất là cái này nên đương nhiên không thể nào để cho người khác có chuyện để nói.
“Được, vậy Thanh Tiêu đi chuẩn bị cho trận đấu thơ ngay.”
Hứa Thanh Tiêu khẽ gật đầu, sau đó cáo lui.
Hứa Thanh Tiêu đến cũng nhanh mà đi cũng rất nhanh.
Hắn muốn quay về giải quyết chuyện đấu thơ ngày mai.
Rõ ràng ba thương hội lớn muốn ngăn cản mình, để đại tài mười nước áp chế văn nhân Đại Ngụy. Nếu như mình không đi thì bọn họ sẽ xem đây là từ chối, tạo tin đồn công kích nhảm nhí.
Nếu như mình đi thì cơ bản là Thái Bình thi hội đã thua một nửa.
Tính toán rất tốt.
Đáng tiếc là người mà bọn chúng đối mặt chính là một người xuyên việt đã trải qua chín năm giáo dục bắt buộc.
Bảo Hứa Thanh Tiêu viết văn, Hứa Thanh Tiêu không thể nói là có thể viết ra mỗi bài đều là văn chương tuyệt thế.
Nhưng bảo mình làm thơ à?
Lý ca, Đỗ ca, Bạch ca, tùy tiện nhặt một bài cũng đủ để treo mười nước lên đánh.
Vậy nên căn bản là Hứa Thanh Tiêu cũng không quan tâm nhóm đại tài mười nước này.
Học đường Thủ Nhân.
Bước đi của Hứa Thanh Tiêu không chậm.
“Sư huynh!”
“Sư huynh!”
Hứa Thanh Tiêu gọi vài tiếng.
“Sao vậy?”
Trần Tinh Hà bước ra khỏi phòng ăn, bưng bát đũa, có chút tò mò.
“Hỏi huynh chuyện này huynh phải suy nghĩ thật kỹ rồi hãy trả lời.”
“Không phải ngày mai hội thơ Thái Bình phải đấu thơ sao? Huynh có đoán được đề không?”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, trực tiếp hỏi.
“Đoán đề?”
Nghe hắn nói như vậy, Trần Tinh Hà lập tức bỏ chén đũa xuống, sau đó chân thành nói.
“Sư đệ, chuyện này xem như đệ hỏi đúng người rồi. Mặc dù năng lực làm thơ của sư huynh không tệ, nhưng tài hoa thực sự của sư huynh chính là đoán đề.”
“Không ngại nói cho đệ nghe, đề thi phủ lúc trước là ta nói cho lão sư nghe, sau đó lão sư lại nói là tự ông ấy đoán được, ta đây cũng chẳng còn cách nào. Đệ biết là học sinh không thể nào tranh với lão sư mà.”
Trần Tinh Hà nói vậy, tràn đầy tự tin.
“Được, sư huynh, huynh giúp ta đoán đề ba ngày tiếp theo đi, có thể đoán nhiều thêm mấy đề rồi viết lên giấy cũng được.”
Hứa Thanh Tiêu nói như vậy.
“Được rồi, sư đệ chờ ta một lát, ta viết ngay.”
Đáy lòng Trần Tinh Hà đầy kỳ vọng, sau đó thì đi vào thư phòng của mình.
Hắn ta cực kỳ vui vẻ, cực kỳ vui vẻ.
Sư đệ của mình cuối cùng cũng cậy nhờ mình rồi.
Ngay lập tức, sau khi Trần Tinh Hà quay lại thư phòng thì bắt đầu im lặng, viết ra từng đề bài một.
Hứa Thanh Tiêu lẳng lặng đứng đợi bên ngoài.
Khoảng chừng nửa canh giờ sau.
Trần Tinh Hà đi ra.
Cầm một tờ giấy tuyên rồi nói.
“Sư đệ, ba ngày đấu thơ cũng sẽ có đề bài, mỗi ngày một đề. Ta đoán là phải cẩn thận chuẩn bị năm đề này.”
“Dù sao thì nói đi nói lại cũng là những cái này.”
Trần Tinh Hà đưa giấy tuyên cho Hứa Thanh Tiêu.
“Năm đề? Không thêm sao?”
Hứa Thanh Tiêu khẽ cau mày nói.
“Không thêm một đề.”
Trần Tinh Hà vô cùng tự tin nói.
Nhìn thấy Trần Tinh Hà tự tin như vậy, Hứa Thanh Tiêu cũng không nghĩ nhiều mà quay người trở lại phòng.
Nhìn thoáng qua Hứa Thanh Tiêu quay về “ôn tập”, Trần Tinh Hà rất đắc ý.
Nghĩ đến việc ngày mai đấu thơ, lúc Hứa Thanh Tiêu giành được hạng nhất rồi đến cảm ơn mình thì Trần Tinh Hà càng thêm vui vẻ.
Cứ như vậy.
Mãi cho đến đêm.
Thái Bình thi hội lại bắt đầu một lần nữa. Nhưng cả ngày hôm nay Hứa Thanh Tiêu không đến dự thi. Nói không đến dự thi chính là không đến dự thi.
Hôm nay không phải đấu thơ mà là ra đề làm thơ như cũ.
Ngay một canh giờ sau khi bắt đầu thi hội.
Tài hoa tràn vào.
Trên bầu trời vẫn là kiểu chữ màu vàng kim như cũ.
Là thơ trấn quốc.
Nhưng bài này là do Hoa Tinh Vân sáng tác, làm thơ trấn áp để trấn át đại tài mười nước.
Chỉ là hôm nay đại tài mười nước không thể làm thơ.
Hiển nhiên là bọn họ không có ý định ra tay vào hôm nay, phần thi ngày mai mới đúng là phần của bọn chúng.
Vì vậy, cả ngày nay tất cả đều bình yên vô sự.
Nhưng đám người biết cuộc đấu thơ này mới đúng là phần mình.
Tâm trạng mỗi người đều rất hồi hộp, cũng rất chờ mong.
Giống như thế này.
Mãi cho đến giờ Mùi ngày hôm sau.
Hứa Thanh Tiêu bước ra khỏi phòng.
Trong tay cầm mấy phong thư đẩy cửa phòng của Trần Tinh Hà ra.