Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 508 - Chương 508: Đừng Phá Nữa, Cung Điện Sắp Sập Rồi, Hứa Thanh Tiêu Giả Vờ Giả Vịt (1)

Chương 508: Đừng Phá Nữa, Cung Điện Sắp Sập Rồi, Hứa Thanh Tiêu Giả Vờ Giả Vịt (1)

Học đường Thủ Nhân.

Hứa Thanh Tiêu cầm một tệp thơ đi vào trong phòng Trần Tinh Hà.

"Sư đệ hả?"

Trần Tinh Hà đang đau đầu nghiên cứu thơ văn, hắn ta hơi ngạc nhiên, nhìn Hứa Thanh Tiêu có vẻ không hiểu tại sao.

"Sư huynh cầm tệp thơ này đi, có tổng cộng bảy bài, Thái Bình thi hội ngày hôm nay chắc đệ không tham gia đâu."

"Nhưng mà đệ đã dựa theo đề thi huynh ra, mỗi đề làm một bài thơ, nếu trúng đề thì huynh cứ giở tệp thơ này ra."

"Huynh nhớ thật kỹ là chỉ được mở một tệp thơ thôi đấy, mở quá nhiều không tốt đâu, đệ làm phiền huynh quá rồi."

Hứa Thanh Tiêu mở miệng nói ra mục đích hôm nay hắn tới đây.

Nhưng những lời này vừa thốt ra, Trần Tinh Hà ngẩn cả người.

"Hả, sư đệ không dự thi à?"

"Thi thơ ngày hôm nay tất cả mọi người đều đợi đệ đó, sao đệ lại không đến được? Vậy đến lúc gặp đại tài mười nước thì biết ăn nói sao đây?"

Trần Tinh Hà líu cả lưỡi, chuyện quan trọng như thế vậy mà Hứa Thanh Tiêu lại không đến? Thế này đúng là có chút.... khó xử!

Nguyên nhân thì tại tất cả mọi người đều đang đợi Hứa Thanh Tiêu tới đó, dân chúng Đại Nguỵ hóng dài cả cổ, vậy không ngờ Hứa Thanh Tiêu sẽ không đến, thế này không khó xử sao được.

"Sư huynh, đệ còn vướng chuyện lớn, liên quan đến giang sơn, liên quan đến bách tính."

"Cho nên đệ không đến dự Thái Bình thi hội được."

Sắc mặt Hứa Thanh Tiêu vô cùng chân thành, giải thích cho Trần Tinh Hà hiểu.

Không nói thì thôi, nói ra cũng khiến Trần Tinh Hà rơi vào trong suy nghĩ, có điều trong chốc lát hắn cũng hiểu Hứa Thanh Tiêu không bao giờ nói dối cả, càng biết chắc bây giờ Hứa Thanh Tiêu đúng thật là đang làm việc vì vương Triều Đại Nguỵ.

Những chuyện liên quan đến giang sơn, vướng đến bách tính, đương nhiên phải quan trọng gấp trăm ngàn lần Thái Bình thi hội rồi, không đi cũng là việc hết sức bình thường.

"Được rồi sư đệ, vậy Thái Bình thi hội ngày hôm nay ta sẽ đi thay đệ!"

Trần Tịnh Hà gật đầu nhận lời, đồng thời ánh mắt cũng rơi xuống bảy bài thơ được niêm phong kia.

"Tại sao thơ này không được mở hết ra?"

Trần Tinh Hà tiếp tục hỏi, có chút hiếu kỳ.

"Đệ dùng văn bút Xuân Thu che lại tài khí, nếu như mở ra thì tài khí sẽ ùa hết ra, chỉ sợ lúc đó sẽ rước đến tiếng vang không tốt."

"Nói gọn lại thì sư huynh phải nhớ thật kỹ, cho dù như thế nào đi chăng nữa cũng không được mở hết ra, bảy bài thơ này đại diện cho bảy đề thi, nhưng nếu không có cái nào trúng đề, thế làm phiền sư huynh quay lại Tuý Mãn Lâu tìm đệ vậy."

Hứa Thanh Tiêu giải thích.

Người của ba thương hội lớn đã chọn địa điểm gặp mặt nhau ở Tuý Mãn Lâu, vừa hay đối diện với Ly Dương cung.

"Được!"

Trần Tinh Hà gật đầu, cũng không nói gì nữa.

"Làm phiền huynh quá rồi."

Hứa Thanh Tiêu cúi đầu, sau đó liền xoay người rời đi.

"Sư đệ khách sáo quá."

Trần Tinh Hà đáp lại, sau đó đứng lên nhìn theo bóng lưng Hứa Thanh Tiêu rời khỏi học đường Thủ Nhân, ánh mắt một lần nữa hướng đến bảy phong thơ để ở trên bàn.

Bên ngoài phong thơ đều viết tên đề thơ, nhưng mà Trần Tinh Hà vẫn có chút gì đó ngờ vực.

Không phải không tin vào tài nghệ thơ phú văn chương của sư đệ mình, mà chính là lời nói không được mở hết ra của Hứa Thanh Tiêu.

Thế này chẳng phải tự tin quá lố à?

Biết sư đệ mình tài hoa tuyệt thế, nhưng đừng có quá lố như vậy có được không, mở ra thật thì sao nào?

"Sư đệ ơi là sư đệ, đệ khoe khoang quá, phải học được cách khiêm tốn như sư huynh ấy, ài!"

Trần Tinh Hà bùi ngùi ở trong lòng, cho rằng sư đệ mình quá kiêu ngạo, lời nói cử chỉ vẫn còn nông nổi bộp chộp, phải học được sự khiêm nhường như mình thì có phải tốt hơn không?

Đương nhiên những cái này chỉ là Trần Tinh Hà ngẫm nghĩ tuỳ ý thôi, bảy bài thơ này cứ giữ cho thật kỹ, nếu như trúng đề thật thì mở ra xem, nếu không trúng đề thì chạy đi tìm sư đệ mình một chuyến là được.

Thoáng chốc, sắc trời dần tối, từ từ trôi đến giờ Dậu.

Hôm nay ở Ly Dương cung còn náo nhiệt hơn ba ngày trước, người tiến cung cũng không thay đổi, nhưng không ngăn nổi dân chúng xung quanh qua đây góp vui.

Trừ ngày đầu tiên bách tính ùn ùn đứng ở bên ngoài Ly Dương cung ngóng vào trong, thì hai ngày sau cũng không có nhiều người lắm, nhưng hôm nay đã đến khâu đấu thơ, cộng thêm mấy chuyện đã xảy ra ở kinh đô Đại Nguỵ mấy ngày qua nữa.

Tranh chấp giữa văn nhân Đại Nguỵ với văn nhân mười nước đã như nước với lửa, mà bách tính trong kinh đô cũng không xem văn nhân mười nước ra gì.

Nói gì thì nói cũng tại cách làm việc của đám văn nhân mười nước bỉ ổi quá thôi.

Thái Bình thi hội ngày đầu tiên, Đại Nguỵ thắng, ta ngươi hoà 5-5, ngươi có mặt mũi thì ta cũng có mũi mặt, dù sao đại Nho chính thống bắt nguồn từ Đại Nguỵ, với cả Thái Bình thi hội cũng là hội thi thơ của Đại Nguỵ tổ chức.

Ngươi đừng có mà mong Đại Nguỵ thua cháy cả mặt suốt thế.

Thái Bình thi hội ngày thứ hai, được rồi, chúng ta có thể từ từ bàn chuyện, nói với nhau vài từ ấm lòng, nhưng mấy người các ngươi ư? Lật mặt nhanh như lật bánh tráng, nói đi là đi thẳng, không nể mặt chút nào? Đây chính là phép lịch sự tối thiểu mà đại tài mười nước các ngươi tu dưỡng hả?

Đến ngày thứ ba, các ngươi làm được thơ trấn quốc, Hoa Tinh Vân nói để y viết một bài mới, nhưng vì Trần Chính Nho Trần Thượng thư đã nói, mỗi người chỉ được viết một bài, cho nên các ngươi mới không chịu, được rồi, chúng ta cũng đồng ý đấy thôi, này cũng chẳng sao.

Hứa Thanh Tiêu đến, làm thơ thiên cổ, chuyện đã rành rành, không ngờ rằng vậy mà đám người bọn ngươi lại nói xấu Hứa Thanh Tiêu trước mặt người ta, bảo thơ này đã chuẩn bị trước do có người làm lộ đề.

Mả mẹ mười nước nhà các ngươi.

Dựa vào lời này thôi, Đại Nguỵ chúng ta muốn giành hạng nhất chính là thiên vị hả? Chính là làm lộ đề hả? Theo thuyết âm mưu này, ai đến giải oan cho chúng ta?

Cho nên văn nhân cùng với dân chúng Đại Nguỵ tức đến nổ đom đóm mắt, ghét đến sôi cả máu, thể hiện thực lực thì các ngươi bảo lộ đề, mọi người ngang tài ngang sức, các ngươi chiếm ưu thế, các ngươi lại nói thiên vị?

Làm thế nào các ngươi mới nín đây?

Mà hội thi thơ ngày hôm nay, tất cả đều chờ mong, chờ mong Hứa Thanh Tiêu đứng ra, lại vung ra một bài thơ thiên cổ ra vả mặt, vả cho mặt các ngươi sưng vù lên.

Bình Luận (0)
Comment