Cũng chính vì như vậy, không biết có bao nhiêu người tụ tập ở bên ngoài Ly Dương cung, đến cả hội chùa cũng không thèm đi, thậm chí có rất nhiều chưởng quỹ tửu lầu, bao gồm cả một vài tiểu thương người bán hàng rong cũng đến, mọi người thà rằng không đi làm, cũng phải đến đây chứng kiến cảnh rầm rộ này.
Tất nhiên nói là nói như thế thôi, nhưng trên thực tế thì mọi người vẫn sợ, sợ Hứa Thanh Tiêu thua, sợ Đại Nguỵ thua.
Nếu mà đúng như thế thật, thì lần mất mặt này đúng là mất mặt quá.
Thời gian từng chút một từng chút một trôi qua.
Theo cánh cửa Ly Dương cung từ từ mở ra, tất cả văn nhân cùng với dân chúng đều đi vào trong Ly Dương cung.
Trong áo rót vạn cân rượu, ở trong cung cũng không thiếu người đã chuẩn bị xong rượu thơm thịt ngon, như thể sợ đến lúc Hứa Thanh Tiêu ngẫu hứng viết thơ, không có rượu ngon thì không hay.
Thậm chí có rất nhiều bách tính đều tự mình chuẩn bị rượu, chỉ sợ Hứa Thanh Tiêu nói muốn uống rượu.
Mọi người vào bàn.
Ca múa mừng cảnh thái bình, nhạc tấu vang lên.
Mọi thứ đều lộ ra vẻ phồn vinh náo nhiệt, văn cung Đại Nho xuất hiện trước, sau đó là Lục bộ Thượng thư lần lượt theo ra, nhưng mà Hộ bộ Thượng thư Cố Ngôn vẫn chưa xuất hiện, cuối cùng là viện trưởng của tứ đại thư viện đều bước lên.
Mọi người vừa đi ra đã nhìn xuống người ở dưới đài, ánh mắt của bọn họ tìm ngược tìm xuôi, không riêng gì bọn họ, trên thực tế thì ở cái hội thi thơ này, cũng không thiếu người đang ngóng ngang trông dọc.
Tất cả đều đang tìm một bóng người.
Hứa Thanh Tiêu.
Nhất là đại tài của mười nước, bọn họ cũng không nói chuyện, chỉ đang nhìn xem Hứa Thanh Tiêu đứng ở chỗ nào.
Nhưng liếc trái liếc phải, cũng chẳng thấy bóng dáng Hứa Thanh Tiêu đâu.
"Chắc Thủ Nhân sẽ không bị lão già Cố Ngôn kia lôi đi đâu chứ?"
"Đúng thế, lão già Cố Ngôn kia vẫn chưa đến, Thủ Nhân cũng không thấy đâu, đừng nói bị kéo đi bàn chuyện làm ăn chứ?"
"Vào tầm này Cố thượng thư còn lôi Thủ Nhân đi ư? Điên cũng vừa vừa thôi! Đúng là lẩm cẩm quá."
Hình bộ Thượng thư, Binh bộ Thượng thư đợi chờ sốt ruột, không nhịn được phải mở miệng ra nói, đầu tiên là bọn họ phát hiện Cố Ngôn có việc, sau đó lại không thấy bóng dáng Hứa Thanh Tiêu đâu, đương nhiên dựa vào đó cho rằng Hứa Thanh Tiêu bị Cố Ngôn dụ đi đâu mất rồi.
"Thôi giờ đừng nói nữa, Thủ Nhân cũng không phải người làm ẩu làm loạn, cứ tin vào hắn."
Trần Chính Nho cất lời bảo các vị thượng thư đừng nói thêm gì nữa, ngồi yên ăn tiệc đi, chờ ăn tiệc xong thì lại đi tìm bóng dáng Hứa Thanh Tiêu cũng không muộn.
Nói thế xong, mọi người gật đầu.
Mà ở giữa đám người, Mộ Nam Bình mặc dù không tìm thấy Hứa Thanh Tiêu nhưng lại thấy Trần Tinh Hà.
Tức thì Mộ Nam Bình kéo muội muội Mộ Nam Ninh đi tới.
"Trần huynh, Hứa huynh đâu rồi?"
Mộ Nam Bình hỏi Trần Tinh Hà, trong ánh mắt đầy vẻ tò mò.
"Sang bên này nói."
Trần Tinh Hà nhận được ánh mắt của một số người, sau đó kéo Mộ Nam Bình đi sang một bên.
Hai người đồng loạt đi theo, ngay sau đó Trần Tinh Hà mới hạ thật thấp giọng nói.
"Sư đệ không tới được, đệ ấy còn có chuyện khác quan trọng hơn, nhờ ta qua đây xử lý hội thi thơ ngày hôm nay."
Trần Tinh Hà nói thế.
Nhưng lời vừa thốt ra, Mộ Nam Bình lẫn Mộ Nam Ninh đều ngỡ ngàng.
"Nhờ ngươi đến? Nhờ ngươi đến làm gì? Thế này không phải càng mất mặt xấu hổ hơn sao?"
Mộ Nam Ninh tính thẳng đuồn đuột, theo bản năng buột miệng nói.
Trần Tinh Hà: "..."
Trong chớp mắt, Trần Tinh Hà biến sắc, hắn nhìn về phía Mộ Nam Ninh, ngoại hình xinh đẹp đấy nhưng tính tình thì sao? Có người giỏi khịa người ta thế này ư? Cái gì gọi là mất mặt xấu hổ cơ chứ?
Trần Tinh Hà ta đây tuy không bằng ai, cũng là người đạt hạng hai mươi mốt trong lần phủ thí đầu tiên ở phủ Nam Dự, vào tân triều của vương triều Đại Nguỵ đó, có được không? Ngươi có đạt được hạng đó không? Ông cố nội nhà ngươi.
"Trần huynh à, đừng tức giận mà, tiểu muội nhà ta tính thẳng."
"Tiểu muội, từ sau không được như thế nữa."
Mộ Nam Bình mắng một câu, nhưng lời này Trần Tinh Hà nghe không có lọt tai, gì mà nói thẳng cơ?
Ngươi có ý gì? Ngươi cũng cảm thấy Trần mỗ ta qua đây là đang làm mất mặt à?
Trần Tinh Hà không thèm nói lời nào nữa, trên mặt hắn ta ra vẻ bình thản không quan tâm, nhưng trong lòng vẫn rất khó chịu, tức quá, thế nhưng đối phương cũng là thế tử gia Vĩnh Bình, mình ở kinh thành cũng phải làm quen được nhiều người hơn, đừng giận nữa, vậy thì nuốt cục nghẹn này xuống bụng đi.
"Sao Hứa huynh không tới được thế Trần huynh? Có chuyện lớn gì à, đến Thái Bình thi hội cũng không tham gia được?"
"Ta cũng vừa nghe hôm nay thôi, đại tài mười nước chuẩn bị rất nhiều, gần như là mang toàn lực của mười nước ra để đấu lại Hứa Thanh Tiêu, hôm nay bọn họ túm tụm vào với nhau, chẳng biết là đang bàn bạc cái gì."
"Hơn nữa chỗ này tài khí ngợp trời thế này, e rằng hôm nay ít nhất cũng phải có vài bài thơ trấn quốc."
"Trần huynh à, nếu Hứa huynh hôm nay không đến sợ rằng văn đàn của Đại Nguỵ gặp nguy rồi."
"Hay là huynh đi tìm Hứa huynh đi, nếu không lỡ đâu xảy ra chuyện không may, Đại Nguỵ sẽ biến thành chuyện tiếu lâm để người đời cười chê mất."
Mộ Nam Bình nói, giọng điệu mang theo ý năn nỉ.
"Không cần."
"Sư đệ đã chuẩn bị xong hết rồi, ngươi nhìn đi."
Trần Tinh Hà lấy ra bảy phong thơ mà Hứa Thanh Tiêu đã chuẩn bị từ trước.
"Thứ này là gì vậy?"
Mộ Nam Bình có chút tò mò.
"Sư đệ đã chuẩn bị xong hết rồi, hôm qua đệ ấy bảo ta ra đề, ta đã ra năm đề, sư đệ viết bảy bài thơ, tất cả đều ở trong này."
"Nếu ra trúng đề thật, mở thơ ra đối lại là xong."
Trần Tinh Hà tự tin nói.
"Cho huynh ra đề?"
Nhưng mà Mộ Nam Bình trong tức thì đã bắt được trọng điểm, vẻ mặt không thể tin nổi, dù sao thì nếu là Hứa Thanh Tiêu tự mình ra đề hắn vẫn có thể tin tưởng được, nhưng mà để cho Trần Tinh Hà ra đề?
Đùa ta à?
Trong giây lát, Mộ Nam Bình cầm phong thơ, giở từng phong ra xem một.
[Đạo lý ], [ Phong Nguyệt ] (tình cảm lứa đôi), [ Bi ], [ Gián Hữu ] (lời khuyên nhủ dành cho bạn bè)
Ông tổ ơi!
Biết được Trần Tinh Hà ra đề, trong lòng hắn đã nguôi ngoai phần nào, nhưng nhìn đề Trần Tinh Hà ra xong thì hắn lại càng tái tê cả lòng.
Xong, tiêu rồi, bây giờ tiêu tùng hết rồi.