Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 513 - Chương 513: Đừng Phá Nữa, Cung Điện Sắp Sập Rồi, Hứa Thanh Tiêu Giả Vờ Giả Vịt (6)

Chương 513: Đừng Phá Nữa, Cung Điện Sắp Sập Rồi, Hứa Thanh Tiêu Giả Vờ Giả Vịt (6)

Mà lúc này, ánh mắt của Trần Tinh Hà hướng về phía đại tài mười nước, giọng điệu lạnh lùng nói.

"Cho các ngươi làm trước, miễn lại bảo thi từ sư đệ ta vừa ra thì các ngươi lại không có cơ hội."

Trần Tinh Hà nói như vậy.

Biểu hiện phách lối như thế khiến cho đại tài mười nước tức đến muốn hộc cả máu, người này đến cả nhập phẩm cũng chưa, dựa vào cái gì mà tự tin như thế?

"Cứ để sư đệ của ngươi làm trước đi."

Trong đám văn nhân mười nước có người lên tiếng, ngữ khí khinh thường nói.

"Sư đệ ta không tới, đệ ấy đã làm thơ xong rồi."

Trần Tinh Hà mang bảy phong thơ ra, nói như vậy.

"Làm xong rồi?"

"Đã chuẩn bị xong hết rồi à?"

"Ha ha, thơ này viết ra chắc chắn không quá một chữ ngàn vàng, xem ra Hứa Thanh Tiêu không dám ra mặt thật."

"Đúng thế, ha ha ha ha ha, cuối cùng ta cũng hiểu tại sao Hứa Thanh Tiêu không dám ra mặt."

Mọi người đều cười to nói.

Bởi loại thơ từ này, một khi đã dính đến thơ trấn quốc hay thơ hay thiên cổ, như vậy lúc viết ra sẽ ngưng tụ dị tượng cùng với tài khí.

Nếu như ngươi đã viết trước rồi, trừ phi mới viết được một nửa sau đó để Thiên Địa Đại Nho trấn áp, nếu không tài khí chắc chắn sẽ toát hết ra bên ngoài.

Cho nên bọn họ có thể chắc chắn thơ của Hứa Thanh Tiêu tối đa chỉ đến một chữ ngàn vàng.

Nếu đúng là như thế thật, vậy tên Hứa Thanh Tiêu kia chẳng đáng để lo.

Không chỉ bọn họ, thật ra cả Lục bộ Thượng thư, bao gồm các vị Đại Nho cùng các viện trưởng của tứ đại thư viện cũng có chút lo lắng, bởi vì lời của đại tài mười nước không sai.

"Ếch ngồi đáy giếng."

Trần Tinh Hà cười xuỳ một tiếng, tuy hắn ta cũng không biết thơ trong phong thơ này ra sao, có phải thiên cổ danh thi hay không, nhưng hắn ta tin chắc thơ ở trong này ít nhất phải là thơ trấn quốc.

"Mở miệng ra là ếch ngồi đáy giếng, thế mở thơ ra xem, để đám ếch ngồi đáy giếng bọn ta được mở mang tầm mắt, cũng đừng leo lẻo cái miệng mãi thế."

Đại tài mười nước ghét cay ghét đắng những lời này, bởi vì cái câu ếch ngồi đáy giếng của Trần Tinh Hà còn đi chung với ánh mắt khinh thường của mọi người, đúng là quá thu hút lòng hận thù mà.

"Đúng thế, cho các ngươi lên trước."

"Mở thơ ra đi, đừng nói làm trúng đề đấy."

Đại tài mười nước gào ầm lên.

Nghe thấy giọng nói của mọi người, Trần Tinh Hà cũng nhìn lướt qua tên đề ghi trên phong thơ, ở trên phong thơ thứ tư có viết "Phong Nguyệt".

Nghĩ đến đây, Trần Tinh Hà không nhịn được cười thầm trong bụng, mình đúng là vua đoán đề.

Thời khắc này, ánh mắt mọi người đều đổ dồn lên người Trần Tinh Hà.

Mà cũng lúc này đây, Trần Tinh Hà lại dừng tay, chậm rãi nhìn về phía đại tài mười nước.

"Ta cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, cho các người làm trước, nói cách khác, đợi chút nữa không có cơ hội để hối hận đâu."

Trần Tinh Hà tự tin nói.

Đại tài mười nước:"..."

Ông nội nhà ngươi, mở đi, sao nhiều chuyện vậy?

Sao ngươi tự tin vậy?

Đại tài mười nước tức đến đau cả phổi.

Thấy dáng vẻ đại tài mười nước như vậy, Trần Tinh Hà không nhiều lời nữa, cơ hội đã cho rồi nhưng bọn họ không biết quý trọng.

Trần Tinh Hà tức thì mở toạc phong thơ ra.

Trong nháy mắt!

Đoàng! Đoàng! Đoàng!

Hào quang hoàng kim rực rỡ hừng hực ùa ra từ trong phong thơ.

Tài khí tuôn ra ào ào, như hoá thành Trường Giang và Hoàng Hà, cuồn cuộn tràn vào trong Ly Dương cung.

Tài khí tuôn ra bao phủ toàn bộ đại điện, hào quang toả ra bốn phía.

"Lại là thiên cổ danh thi?"

"Ôi mẹ ơi!"

"Điều này không thể nào được, thơ đã viết rồi sao vẫn là thiên cổ danh thi?"

"Sao Hứa Thanh Tiêu lại viết ra được thiên cổ danh thi rồi?"

"Hoá ra Hứa Thủ Nhân đã phong ấn tài khí trong đó rồi, thủ đoạn này đúng là vô cùng khủng khiếp mà."

"Hắn có văn khí, có thể phong ấn tài khí."

Trong chớp mắt, mọi người ở trong cung điện đều nháo nhào hết lên, không ai ngờ được rằng thơ đã viết rồi vẫn còn tài khí, nhưng rất mau đã có người hiểu ra được nguyên nhân.

Hứa Thanh Tiêu phong ấn tài khí vào trong chữ.

Nhưng khiến mọi người khiếp sợ hơn là.

Hứa Thanh Tiêu vẫn có thể viết ra được thiên cổ danh thi.

Giỏi vừa thôi chứ!

Tất cả mọi người đều giật mình, Lục bộ Thượng thư, chư vị Đại Nho, viện trưởng tứ đại thư viện, văn nhân Đại Nguỵ, bách tính Đại Nguỵ, đại tài mười nước, Mộ Nam Bình Mộ Nam Ninh, thậm chí bao gồm cả bản thân Trần Tinh Hà cũng phải kinh hãi.

Bởi vì mong đợi tối đa của bọn họ thì đây là thơ trấn quốc, không ngờ rằng, lại là thiên cổ danh thi.

Mà vào lúc này, tài khí bắt đầu xoay chuyển, tụ lại bóng dáng của Hứa Thanh Tiêu.

Hắn đứng ở trong cung điện.

Giọng vang lên.

"Tôn tiền nghĩ bả quy kỳ thuyết, vị ngữ xuân dung tiên thảm yết.

Nhân sinh tự thị hữu tình si, thử hận bất quan phong dữ nguyệt.

Ly ca thả mạc phiên tân khuyết, nhất khúc năng giáo trường thốn kết.

Trực tu khán tận lạc thành hoa. Thuỷ cộng xuân phong dung dị biệt. "

(Nâng chén rượu ngày về muốn ngỏ,

Giai nhân nấc nghẹn, lời chưa tỏ.

Đời người vốn sẵn có tình si,

Ly hận không vì trăng với gió.

Đừng hát nữa bài ca tiễn biệt,

Điệu ru buồn xé nát tâm tư.

Hãy cùng ta ngắm muôn hoa nở,

Trong gió xuân bình thản giã từ.)

Giọng điệu thản nhiên vang vọng.

Là giọng của Hứa Thanh Tiêu, ngâm thơ đọc từ.

Khi thanh âm hạ xuống.

Tài khí mệnh mông khổng lồ cuồn cuộn tuôn ra, thiên cổ danh thi, lại viết thêm một thiên cổ danh thi.

"Hay! Hứa đại nhân, quả nhiên là thiên tài kinh thiên."

"Đại Nguỵ ta có Hứa Thủ Nhân, văn đạo hưng thịnh một vạn năm."

"Trời không sinh Hứa Thanh Tiêu ta, Nho Đạo vạn cổ chìm trong đêm đài... Ôi Hứa Thanh Tiêu, Hứa Vạn Cổ..."

"Tài hoa của người này kinh thiên động địa, vang dội cổ kim."

Mọi người đứng dậy, trong ánh mắt đều đong đầy chấn động.

Quá nhiều chấn động do Hứa Thanh Tiêu mang đến cho bọn họ.

Nhưng đám đại tài mười nước phát điên rồi.

Lúc trước bọn họ tin chắc mình thắng đậm, không ngờ được đến là ở đây cũng có thể viết ra được thiên cổ danh thi.

Bọn họ có lòng tin viết được thơ trấn quốc.

Nhưng không có lòng tin viết được thứ vượt qua cả thiên cổ danh thi.

Mặc dù có viết ra được thì sao? Người ta dẫn trước, ngươi đây đằng đuôi.

Thiên cổ không có xếp thư tự, chỉ có thời gian trước và sau.

Bất luận là như thế nào thì cũng thua.

Thua tan tác.

"Lộ đề! Cái này nhất định là lộ đề! Sao hắn ta có thể viết trúng đề?"

"Chắc chắn là có vấn đề, hắn dựa vào cái gì có thể chọn đề thành công?"

"Không hợp lý, không hợp lý, phong ấn tài khí vào trong giấy viết thơ."

"Trong này nhất định là có vấn đề."

Bình Luận (0)
Comment