Đám đại tài mười nước điên hết lên rồi, Hứa Thanh Tiêu lại cho ra một bài thiên cổ danh thi, thế này bảo bọn họ làm sao mà tiếp nhận được?
Nhưng mà vào lúc này rồi, bọn họ vẫn y như rằng thì thầm đây là có vấn đề.
Không có cái gì khác cả, chủ yếu là có một người liên tục viết ra được thiên cổ danh thi, điều này sao có thể được?
Chuyện này chắc chắn là không thể nào được.
"Là thật hay giả, thì cứ thẳng tay mở hết phong thơ còn lại ra, Hứa Thanh Tiêu hắn có bản lĩnh viết ra được thiên cổ danh thi, lại dám đoán trúng cả đề thơ, xem bài thơ khác là xong."
"Nếu đúng là mười bài thiên cổ, bọn ta chịu thua, nếu không thì có vấn đề."
Có người hô, nhìn chằm chằm vào thơ trên tay Trần Tinh Hà mà nói như thế.
Đúng thế, đoán được bảy bài thơ, hơn nữa còn tự tin như vậy, nếu như bảo trong sáu bức thơ còn lại này đều là thiên cổ danh thi vậy bọn họ không dám bép xép nữa.
Nhưng nếu trong sáu phong thơ này đều là bài thơ bình thường, hoặc nếu như, ở bên trong không có thơ, vậy đây chính là giả vờ.
Nghĩ đến đây, rất nhiều đại tài mười nước xông đến.
Lao thẳng về phía Trần Tinh Hà.
Trong chốc lát, lần lượt từng bóng người lao đến, tính cướp lấy bao thơ trong tay Trần Tinh Hà.
"Không được!"
"Không được mở ra!"
"Sư đệ đã dặn, không được mở ra."
Trần Tinh Hà liều mình bảo vệ.
Nhưng khí thế của đối phương hùng hổ thế này, xem ra... sắp bị cướp mất rồi.
Nhưng dáng vẻ này của Trần Tinh Hà càng khiến đại tài mười nước hoài nghi.
"Cướp lấy!"
Sau một khắc, các tài tử mười nước còn hùng hổ hơn cả ban nãy.
Nếu như có thể chứng minh đây là giả dối thật, thế thì Đại Ngụy sẽ có nỗi nhục ê chề.
Đây chính là cơ hội duy nhất để bọn họ xoay người.
Nếu không thì dựa vào cái gì để xoay người?
Ai đến?
Trong khoảng thời gian ngắn, khung cảnh trong nháy mắt loạn hết lên.
Mà văn nhân Đại Ngụy vừa nhác thấy cái cảnh này, cũng bất chấp tất cả, bắt đầu lao thẳng lên bảo vệ Trần Tinh Hà.
Bởi vì bọn họ cũng sợ cái chiều hướng giả dối này nha.
Dù sao Hứa Thanh Tiêu thế này là quá nghịch thiên rồi.
Đúng thật là biết giả vờ giả vịt đó.
Trong Ly Dương cung đã hoàn toàn sôi trào.
Mọi người thi nhau cướp lấy phong thơ trong tay Trần Tinh Hà.
Đại tài của mười nước giờ đã chắc chắn một điều, nếu trong phong thơ này còn có thiên cổ danh thi, vậy chứng minh Hứa Thanh Tiêu đúng thật là có kinh tài tuyệt thế.
Nhưng nếu trong phong thơ này không phải thiên cổ danh thi, thì chứng tỏ Đại Ngụy giả vờ, Đại Ngụy lộ đề thiên vị.
Nếu không thì tài tử mười nước bọn họ hôm nay thua hoàn toàn, thua đến thảm bại.
Nhất là thấy Trần Tinh Hà thà sống thà chết không chịu bóc ra, bọn họ càng thêm chắc chắn suy nghĩ này, vậy thì đơn giản, cứ cướp lấy rồi mở ra.
Mà dân chúng và văn nhân Đại Ngụy cũng toát hết cả mồ hôi hột, không phải bọn họ không tin Hứa Thanh Tiêu, mà không đánh cược được, lỡ như đúng là lộ đề thật, hoặc đúng là Thiên Địa Đại Nho của Đại Ngụy ra tay thì sao.
Bộ mặt sau này của bọn họ tan tành luôn rồi.
Cho nên mặc dù có mạnh tay một chút, mặc dù để đám người có tức đến rồ người cũng không đánh cược được, lỡthua thì sao? Cả đời này không thể ngóc đầu lên được!
Nghĩ tới đây, mọi người điên cuồng bảo vệ Trần Tinh Hà, có chết cũng không thể để đại tài mười nước mở những phong thơ này ra được.
Nhưng càng làm như thế mọi người càng kích động, càng chạy nhanh đến cướp lấy những thứ này, càng tin chắc trong đấy nhất định là có thứ gàn dở.
"Đừng có cướp, đừng có cướp mà."
Trần Tinh Hà cũng sắp khóc rồi, hắn ta ôm cứng mấy phong thơ này, có hai nguyên nhân.
Thứ nhất, hắn ta cũng không biết bên trong có thêm thiên cổ danh thi nào nữa không, lỡ như không phải thiên cổ danh thi thì ai chịu đây?
Thứ hai, Hứa Thanh Tiêu đã dặn đi dặn lại cho dù có chuyện gì cũng không được mở ra, hắn ta không dám mở thật.
Mọi người đúng là không chịu nổi nữa rồi.
"Không được làm liều!"
"Các ngươi bình tĩnh lại cho ta!"
Vào lúc này, Tôn Tĩnh An bộc phát toàn bộ khí thế Đại Nho ra, Hạo nhiên chính khí kinh khủng áp chế tất cả văn nhân với bách tính ở đây.
"Ở trên thịnh yến này các ngươi cũng làm loạn hết lên, muốn làm gì hả? Muốn tạo phản đúng không?"
Tôn Tĩnh An nổi giận, ông ta nổi giận thật sự.
Dường như là nghiến răng nghiến lợi rống lên vậy.
Giọng vừa thét lên giống như sấm rền, văn nhân ở đây đều im bặt, cả dân chúng cũng không dám tranh cướp nữa.
Nhưng mà vào lúc này rồi, đám Đại Tài mười nước vẫn không phục, nhíu mày nói.
"Tôn nho, bọn ta không phải không chịu thua, nhưng Hứa Thanh Tiêu đã viết tận bảy phong thơ rồi, không thấy tăm tích đâu mà đã thắng được đấu thơ ngày hôm nay, chúng ta không phục, trong chuyện này nếu không có uẩn khúc, thì chúng ta đây cũng đâu phải kẻ ngu?"
"Đúng vậy, người còn chưa đến đã thắng được cả một đại hội thi thơ rồi ư? Chúng ta đúng thật là không phục, không phục một chút nào hết."
"Bảy phong thơ, hơn nữa còn đoán trúng đề thành công, chuyện này quá vô lý rồi."
Máu điên của đám đại tài mười nước đã dồn hết lên não, bọn họ cũng mặc kệ một vài lỗi logic ở trong này, chủ yếu là Hứa Thanh Tiêu này biết cách làm nhục người ta quá, không đến nhưng ẵm luôn chiến thắng về tay.
Còn phong ấn tài khí vào trong thơ nữa, có tức chết bọn ta không chứ?
Bọn họ tức giận bất bình.
Mà văn nhân Đại Ngụy cũng không thể lùi một bước mãi được.
"Là chính các ngươi chọn đề, rõ rành rành ra giờ còn bảo lộ đề? Các ngươi có biết xấu hổ không hả?"
"Không có chút liêm sỉ nào hết."
"Đúng là quá buồn nôn."
"Các ngươi là đại tài á? Các ngươi là phân chó còn tạm được."
"Tuyệt nhất chính là các ngươi cố ý đòi mở ra phải có phong có nguyệt, trong thơ này mở đúng thật là có hai chữ phong nguyệt rành rành ra thế rồi, chẳng lẽ người của các ngươi là gián điệp bọn ta cài vào à?"
Văn nhân Đại Ngụy mở to mồm ra gào, nghĩ đám người này đầu óc đúng là có vấn đề, đã đến lúc này rồi lại còn không chịu thua? Thế rốt cuộc phải thế nào thì bọn này mới chịu thua đây?
"Ngậm miệng!"
Tôn Tĩnh An lần thứ hai cất lời dạy bảo, để văn nhân Đại Ngụy yên tĩnh lại, sau đó ánh mắt hướng về phía đám người Đại Tài mười nước.
"Vậy phải sao các ngươi mới phục?"
Giọng điệu Tôn Tĩnh An bình tĩnh hỏi.
"Mở một phong thơ khác, chúng ta sẽ phục!"