Bút Xuân Thu, thước Khuyến Ngôn, chuông Bát Hoang, sách Thiên Ngôn, kiếm Quân Tử cùng lúc hấp thu những tài khí này.
Nhưng đám tài khí này quá khủng khiếp.
Toàn bộ bảy bài thiên cổ danh thi.
"Đáng chết!"
Hứa Thanh Tiêu không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng hắn tin chắc chuyện này không phải do sư huynh mình tạo thành.
Có người bắt ép sư huynh mình mở ra.
Tài khí khủng khiếp ấy tuôn vào trong cơ thể dường như đã làm Hứa Thanh Tiêu đột phá lên hẳn cảnh giới Đại Nho.
Không có lập thư đã đột phá lên hẳn Đại Nho không phải chuyện tốt gì, nó nghiêng về việc danh bất chính, ngôn bất luận, đối với tương lai sẽ gây ra trở ngại lớn.
Mà sau khi trở thành Đại Nho, bản thân mình trong lúc mơ tưởng tăng tu vi lên cao, việc áp chế ma chủng sẽ trở nên cực kỳ đáng sợ, con đường tu hành của mình cũng khó như lên trời.
"Không được rồi! Không ép xuống nổi!"
Cuối cùng Hứa Thanh Tiêu hết cách thật rồi, hắn không ép được nhiều tài khí đến như vậy, trừ khi hy sinh hết thánh khí trong cơ thể, nếu không con đường ra duy nhất chính là cưỡng ép đột phá lên Đại Nho.
Nhưng chuyện này không được phép.
Nghĩ đến đây, Hứa Thanh Tiêu hết cách chỉ đành thả những tài khí này ra.
Đợi thêm chốc nữa sẽ từ từ thu vào bên trong.
Lãng phí thì đúng là không thể để lãng phí được, nhưng trong một chốc Hứa Thanh Tiêu không thể hấp thụ được nhiều tài khí đến vậy.
Rắc rối duy nhất chính là cứ để nguyên này sẽ xuất hiện... dị tượng siêu cấp mất.
Nhưng hết cách rồi, thôi kệ đi.
Đoàng!
Mà đúng lúc Hứa Thanh Tiêu nhả tài khí ra.
Trong Ly Dương cung.
Đám Đại Tài mười nước đã tỉnh hồn lại.
Bọn họ bên này bên kia đều im thin thít, không dám to mồm như lúc trước nữa.
Nhưng khi phát hiện dị tượng đột nhiên trong lúc đó biến mất, tâm tư lại một lần nữa sục sôi tiếp.
"Giả, là giả, mọi thứ là giả, ta đã hiểu tường tận hết rồi, tất cả dị tượng đều do người cố ý dựng lên thôi."
"Là một vị Thiên Địa Đại Nho, đáng tiếc, ông ta không thể giữ mãi dị tượng đáng sợ như vậy."
"Đúng, đúng thế, tất cả thiên cổ danh thi đều là giả, tất cả dị tượng đều do người chế tạo, quả nhiên giấu không thể gói được lửa."
"Thì ra là thế, một người sao có thể trong vòng một đêm viết ra được bảy bài thiên cổ danh thi? Ta không tin!"
"Dị tượng nhân tạo! Chắc chắn luôn!"
Cũng không biết là ai gào lên, nói một câu bóp méo sự thật như thế, bọn họ thấy dị tượng trên trời đã biến mất sạch sẽ liền tỉnh táo lại.
Nhưng qua một lúc lâu sau, phát hiện dị tượng xung quanh đúng là biến mất thật.
Bây giờ mới dám nói ra quan điểm của mình.
Bọn họ không tin! Không tin là không tin!
Mà lời này vừa ra trong nháy mắt đã nhận được sự tán thành của các tài tử mười nước.
Mặc dù đến cả đám văn nhân Đại Ngụy trong chốc lát cũng không tìm ra được lý do thích hợp để đáp trả.
Bởi vì hình như... có thể thế này thật.
Nhưng đối với đám người Trần Chính Nho mà nói thì cái cách lý luận này đúng là sai quá sai, bởi vì Thiên Địa Đại Nho có tạo cũng tạo không ra dị tượng như vậy.
Trừ khi đã tiếp xúc đến Thánh Đạo.
Nhưng tại sao dị tượng ở đây lại đột nhiên biến mất thế?
Bọ họ cũng tò mò lắm chứ,
Nhưng sao một khắc.
Đột nhiên trong lúc đó, một giọng nói vang lên.
"Các ngươi nhìn đi! Bên phía đông có thứ gì vậy?"
Một tiếng vang như rung chấn, tức thì, tất cả ánh mắt đồng loạt nhìn về phía đông.
Tài khí chồm lên như sóng cả đại dương vọt thẳng về phía kinh đô Đại Ngụy.
Liên miên vô tận, như thể kéo dài ba nghìn dặm vậy.
Tài khí ba nghìn dặm từ đằng đông kéo đến!
Phút chốc, kinh đô Đại Ngụy... câm như hến.
Kinh đô Đại Ngụy.
Cung Ly Dương.
Tài khí cuồn cuộn từ đằng đông ập đến kéo dài liên miên khắp ba ngàn dặm.
Tài khí trùng trùng điệp điệp làm lòng người phải trấn động.
Giống như thánh quang chiếu rọi cả vòm trời, hào quang toả ra khắp bốn phía, che khuất tất cả.
Tất cả dân chúng ở trong kinh đô Đại Ngụy này đều im bặt.
Mọi người đều im lặng nhìn tất cả việc đang xảy ra ở đây.
Ban đầu tất cả dị tượng bỗng nhiên biến mất, mà bây giờ tất cả mọi người đã hiểu ra là tại sao.
Bởi vì tất cả dị tượng đều tụ lại một chỗ, tạo thành dị tượng không gì sánh lại được này.
Tài khí từ đằng đông kéo về dài khắp ba ngàn dặm.
Còn gì đáng sợ hơn vậy không?
Đại tài mười nước đã câm lặng, miệng bọn họ há hốc không khép lại được, muốn nói gì đó nhưng đối mặt với dị tượng như này, bọn họ đã triệt để cạn lời rồi.
Trong lòng các tài tử mười nước dâng lên một cảm giác mệt mỏi đến cực điểm.
Lúc trước, Hứa Thanh Tiêu làm thơ, bọn họ còn có thể nói là lộ đề.
Thơ hôm nay Hứa Thanh Tiêu làm, bọn họ còn chọc ngoáy tiếp được.
Nhưng bây giờ, bảy bài thơ truyền thế, bọn họ còn có lý do gì để bác bỏ Hứa Thanh Tiêu, phản bác lại Đại Ngụy.
Cho dù có người đứng ở đằng sau hay không, thì thế nào? Việc này cũng có thể chứng minh được sức mạnh của Nho Đạo Đại Ngụy.
Bảy bài thơ trấn cả mười nước, tài khí từ đằng đông ập đến ba ngàn dặm.
Nhuệ khí trong ánh mắt của đám tài tử mười nước đã biến mất hoàn toàn, ngạo khí trong lòng bọn họ cũng bị Hứa Thanh Tiêu đánh tan nát.
Cảm giác bất lực dâng lên, dường như Hứa Thanh Tiêu một mình ngồi trên đỉnh núi thần, đứng vững ở trong lòng mọi người, đứng vững ở trong lòng văn nhân.
Yên lặng.
Yên lặng.
Yên lặng.
Giờ khắc này, trong lòng mỗi một người đều xuất hiện một toà núi thần, một toà núi thần mọc trên văn đàn, mà Hứa Thanh Tiêu đứng ở trên đỉnh núi thần đó, bóng lưng của hắn ta giống như bóng lưng của một vị Thánh Nhân, khiến cho bọn họ chỉ đành ngửa mặt trông lên thôi.
Đám đại tài mười nước đã không còn lòng dạ nào nữa, như con sên rúc vào trong vỏ, trên vẻ mặt mỗi một người đều mang vẻ mất mát, bọn họ đã chuẩn bị hẳn mấy năm ròng rã chỉ để tới tham gia Thái Bình thi hội này.
Vì sao ư, vì hy vọng ở trên Thái Bình thi hội này có thể dùng tri thức của mình ép tất cả người ở đây xuống.
Nhưng kết quả thế nào?
Đại Ngụy suy bại, văn đàn xuống dốc, nhưng lại sinh ra một tên Hứa Thanh Tiêu, một tên yêu nghiệt ngàn năm mới có một.
Mọi người im lặng, không ai nói với ai một lời nào nữa.
"Hứa huynh đúng là thiên tài kinh thiên động địa."
"Tài năng của Hứa huynh đã phủ khắp sơn hà rồi."
"Bảy bài thơ trấn cả hội thi, tài khí từ đằng đông ập đến dài khắp ba ngàn dặm, mỗ đây, Phục!"
Chốc lát, trong đám văn nhân Đại Ngụy truyền đến một giọng nói, tất cả bọn họ đều phục Hứa Thanh Tiêu sát đất, một người viết được bảy bài thiên cổ danh thi truyền thế, thế này sao lại không khiến bọn họ phục được.
Tài hoa như thế, năm ngàn năm rồi chưa có ai cả.
Lúc này, chẳng biết tại sao, trong đầu mọi người bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, đó chính là Hứa Thanh Tiêu có thể trở thành... Thánh được hay không?