Bên ngoài Ly Dương cung.
Người bên Trần Chính Nho đều đang nhìn tài khí từ đằng đông ập đến dài ba ngàn dặm kia, không nhịn được đưa tay lên vuốt chòm râu, ông đúng thật không kiềm được phải khen một câu Đại Tài muôn đời.
Nhưng rất mau ánh mắt của Trần Chính Nho đã chậm rãi hướng về phía Tôn Tĩnh An.
Chuyện xảy ra ngày hôm nay, thậm chí cả chuyện xảy ra vào ngày hôm qua, đúng thật là mấy nơi khác cũng có chuyện, chuyện lớn nhất chính là Tôn Tĩnh An.
Ông ta quá thiên vị mười nước, tuy rằng nhìn như đang đứng ở trên góc độ của vương triều Đại Ngụy, kể cả là đứng trên góc độ của Văn cung Đại Ngụy đi chăng nữa.
Nhưng trên thực tế thì đúng là có chút vấn đề thật, loại vấn đề này người thường không thể nhìn ra được, cho dù là cả Đại Nho Văn Cung, thậm chí đến cả Dư thượng thư cũng không thể nhìn ra được.
Nhưng nhờ giác quan nhạy bén của mình, ông đã nhìn nhận ra được một vài chỗ không hợp lý, bởi vì bản thân ông là Đại Nho, cũng là Thượng thư của triều đình.
Tuy rằng Tôn Tĩnh An có chút cố chấp, hơn nữa chỉ độc tôn mình Chu Thánh, để ý đến bộ mặt của Đại Ngụy với Văn cung, nhưng không đến mức cướng nhắc đến như thế, đã tận mắt nhìn thấy nho giả Văn cung tự mình huỷ minh ý, vậy mà còn không ra tay ngăn lại.
Cho dù người đấy cũng hơi bộp chộp nông nổi, nhưng nếu Tôn Tĩnh An hạ xuống một nước thì chắc chuyện cũng không đến mức như thế.
Tôn Tĩnh An này.
Có vấn đề.
Thậm chí là cả Thái Bình thi hội lần này cũng có vấn đề.
"Rõ ràng là Văn cung vậy mà lại không có ai lọt vào mười người đứng đầu được."
"Tôn Tĩnh An càng thêm kỳ quặc như vậy, biết rõ sẽ chọc nhiều người tức giận, nhưng cứ khăng khăng làm theo ý mình."
"Thủ Nhân đi vì việc của Hộ bộ, ba thương gia chỉ mặt điểm tên bảo muốn hắn dự tiệc."
"Cộng thêm việc Hoa Tinh Vân xuất hiện trong Thái Bình thi hội này, nhưng lại không thể hiện gì hết."
Hai ngày nay Trần Chính Nho không hó hé một lời nào, vì đang bận suy nghĩ chuyện này, Thái Bình thi hội năm nay như thể dựa vào một mình Hứa Thanh Tiêu chặn lại cơn sóng dữ, đối với trăm họ khắp thiên hạ, Hứa Thanh Tiêu cũng giành được tiếng thơm.
Nhưng đối với nhiều người mà nói, sức mạnh của Đại Ngụy gom hết vào đúng là yếu thật, đúng là tuột dốc thật, còn những vấn đề này nữa, trùng hợp có mối liên hệ với nhau.
Nghĩ tới đây, trong lòng Trần Chính Nho trầm hẳn xuống, ông cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ được, người dám nhúng tay vào Thái Bình thi hội, nghĩ đến chắc phải là một vị đại nhân vật, hơn nữa còn là một vị đại nhân vật... một tay che cả bầu trời.
Hoài Ninh Thân vương không thể làm được.
Phiên vương khác cũng không thể làm được.
Ở trong kinh đô này, có sức mạnh để làm được chuyện này thì số lượng cũng không nhiều.
Ông không thể tiếp tục đào sâu xuống được, nhất định phải bàn luận với Nữ đế về việc này.
Nếu không.... chỉ có duy nhất một mình mình, không thể nào chống đỡ được kẻ đang núp phía sau màn kia.
Trần Chính Nho không nói ra, trên mặt vẫn thuỷ chung giữ vẻ tươi cười, đối với người khác, thì dáng vẻ của ông đây là đang mừng cho Hứa Thanh Tiêu.
Cách đó không xa.
Tôn Tĩnh An nhìn về phía tài khí ba ngàn dặm ùa đến từ phía Đông, ngoài hãi hùng từ ban nãy ra, thì còn lại chính là bình tĩnh và tự mình chìm sâu vào trong suy nghĩ.
Mà Hoa Tinh Vân ở trong đám người kia, ánh mắt cũng rất bình lặng, lặng như nước vậy, theo lý thuyết thì dựa vào tài hoa của y, dựa vào tuổi trẻ và thận phận địa vị của y, khi nhìn thấy một kẻ đại tài kinh thiên như Hứa Thanh Tiêu đáng lẽ phải phẫn nộ, ít nhất cũng phải có một vài tâm trạng khác, nhưng Hoa Tinh Vân lại không có, không có một chút động thái nào hết.
Chỉ có bình tĩnh.
Thái Bình thi hội này rất quái đảm.
Quái đảm từ đầu đến cuối, dường như có một bàn tay ở đằng sau thao túng tất cả, đáng tiếc chính là sự xuất hiện của Hứa Thanh Tiêu đã làm rối tung hết kế hoạch lên.
Đám đại tài mười nước vẫn còn ngây người tại chỗ, chỉ sợ trong chốc lát vẫn chưa thể tỉnh táo lại hoàn toàn được, đám văn nhân Đại Ngụy còn ném cho đối phương một ánh mắt, xong bọn họ kết bạn rời đi với nhau, dường như có chuyện gì đó muốn cùng nhau bàn bạc.
Nghe thật kỹ, có vào giọng nói vang lên.
"Lý huynh còn đang đợi chúng ta đó, đi với nhau không?"
"Có việc phải bàn, nếu rảnh thì cùng nhau đi đi.
"Đi đi, đi uống chút rượu."
Đám văn nhân Đại Ngụy dường như đều ngầm hiểu được ý của nhau, nhưng mà có một vài đám nho sinh cũng muốn đi cùng, nhưng nghĩ lại thì không dịch bước, số lượng cũng không nhiều, hơn mười người, tuy nhiên phần lớn đều là nho sinh ưu tú hơn cả của Văn cung Đại Ngụy.
Cùng lúc đó.
Tuý Tiên lầu tại kinh đô.
Tài khí trải rộng ba ngàn dặm khiến cho mọi người ở trong phòng không ai thốt lên được lời nào cả.
Ba người đại diện cho ba thương hội lớn bên ngoài cũng hơi sửng sốt trước tài khí kinh thiên ấy, về phần Cố Ngôn tuy rằng rất nhanh thôi đã bình tĩnh lại, nhưng chấn động ở trong mắt thì không gì che lấp được.
Hứa Thanh Tiêu nhấp thêm chút rượu, ngồi về chỗ, ánh mắt hướng về phía người đại diện cho Cống Thương, ý bảo ông ta nói tiếp.
Lướt mắt nhìn về phía dị tượng bên ngoài cửa sổ.
Vẻ mặt đại diện Cống Thương hơi khựng lại, nhưng nháy mắt ông ta đã tiếp tục nói.
"Chỉ cần dựa theo giá lúc trước tăng thêm một khoảng nữa, tộc trường thậm chí còn nguyện ý mạo hiểm để thu hoạch lương thực trước cơn giận của bách tính, nhưng xin Cố thượng thư yên tâm, khoản ngân lượng này chắc chắn sẽ dành cho bách tính."
Ông ta nói ra một cái giá đến cả Hộ bộ cũng không thể nào tiếp nhận được.
"Lại tăng thêm một khoảng nữa."
"Vậy thì giá một cái guồng nước tăng lên mười sáu ngàn năm trăm lượng bạc hử?"
Trên mặt Cố Ngôn không có biểu camrm gì cả, nhưng ngữ điệu rất bình tĩnh, nhìn về phía đối phương hỏi.
"Phải! Thiếu một cắc cũng không được."
Người kia không dám nhìn thẳng vào mắt Cố Ngôn, nhưng đáp lại rất dứt khoát, thiếu một cắc cũng không được.
"Ha."
Cố Ngôn cười khẽ một tiếng, ông ta không nói gì, chỉ tự nhiên uống một chén rượu.
"Ba vị, thiếu một cắc cũng không được à?"
Lúc này, Hứa Thanh Tiêu mở miệng, trên mặt hắn mang vẻ tươi cười, hỏi như thế.
Nói thật thì Hứa Thanh Tiêu cũng không ngờ, ba thương hội lớn này còn dám nói như thế, không thèm xuống giá thì thôi, còn đòi tăng thêm một khoảng nữa, cái miệng này... đúng là há to thật đấy.
Khẩu khí này, bảo không có hai đại vương triều chống lưng đằng sau, hắn đây còn lâu mới tin.
"Giá đã ra, không thể thiếu một ly được, nhưng tộc trưởng cũng hiểu được chuyện này có lợi cho dân, cho nên tộc trưởng đồng ý dốc toàn lực Thương Hội ra để báo đáp lại Đại Ngụy, đồng ý trả góp."